Không hiểu sao cô cảm thấy trái đất dường như mất đi lực hấp dẫn, giống như trôi nổi trên không trung...... Cô tùy ý lăn lộn để hưởng thụ cảm giác tuyệt vời này.
Chậm rãi mở mắt ra, Mộng Dao bị cảnh trước mắt dọa cho giật nảy mình, đây không phải trần nhà nhà cô.
Cô muốn ngồi dậy, vừa động thì cô liên quay một vòng 360 độ trên không trung, bây giờ cô mới nhìn rõ, bốn bề đều là một mảng trắng xóa, ngoại trừ màu trắng ra đều không có màu khác, cô giống như bị bọc trong miếng hộp trắng vậy.
Không có trời đất, không có trái phải hay là đông tây nam bắc, Mộng Dao chao đảo như cá mất nước.
"Cô muốn làm gì?" Đột nhiên trước mặt xuất hiện một gương mặt bị ngược, Mộng Dao sợ tới mức hét lên.
Ly Nhược nhanh chóng lùi lại khoảng 3 mét, lấy tay ngoáy ngoáy lỗ tai: "Cô làm tôi sợ muốn chết!"
"Cô Cô Cô cô cooooo." Mộng Dao thấy cô ấy bay trên không trung, kinh ngạc đến nỗi nói không thành tiếng.
"Tôi làm sao cơ?" Ly Nhược chỉ mình, vẻ mặt mê mang.
À, đúng rồi, cô ấy quên mất cô là người thường, người thường không thể bay, dĩ nhiên cũng không thể lơ lửng trên không trung.
Cô ấy nhanh chóng nói những lời cần nói rồi để cho cô tỉnh lại sớm một chút.
"Trương Mộng Dao, cô nghe cho kĩ, linh hồn cô ở trong thân xác năm mười sáu tuổi của cô, đều là do tôi dở trò." Phi phi phi, sao mà nói cô làm trò, rõ ràng là cô làm chuyện tốt mà.
"Tóm lại, nếu cô muốn trở về không hẳn là không được, đều do cô làm gì, cô nghĩ cả đời sẽ không kết hôn hả, đường tình duyên của cô được tính sẵn rồi, cô thử coi đi."
Nói xong, Ly Nhược nghênh ngang đi lên, dùng một chân đá bay Mộng Dao.
Mộng Dao từ trong mơ bừng tỉnh, ngồi dậy trên người đều là mồ hôi lạnh, cô vơ lấy cái khăn lau mồ hôi trên trán.
Hóa ra Lục Tiểu xuyên không nói dối, thật sự có người như vậy, mơ sao có thể chân thực như vậy được, như kiểu cô đang nằm trên mây vậy mềm mại như bông.
Nhưng mà cô gái kia nhìn có chút quen quen......
Mộng Dao suy nghĩ một hồi lâu, không thể nhớ ra đã gặp lúc nào, nhưng trực giác của cô bảo rằng đã gặp.
Rốt cuộc là có ý gì? Chẳng lẽ, là bảo cô yêu đi thì có thể trở về?
Cái quái gì vậy, Mộng Dao yếu ớt nằm xuống, khóc không ra nước mắt, cô trừng cái chăn, trút xuống cơn giận trong lòng.
Mộng Dao rửa mặt xong, thấy trên bàn chống trơn, hôm nay mẹ không làm bữa sáng cho cô? Cô bĩu môi.
Ngồi xuống ghế của mình, Mộng Dao nhìn chằm chằm bánh mì trên tay, càng nhìn càng cảm thấy khó ăn.
"Dao Dao." Người phía sau lấy bút gõ vào lưng cô.
"Cái giề?" Mộng Dao quay đầu lại.
"Sáng cậu không ăn cơm à?" Tống Tư Đình lấy trong hộp bàn ra một hộp sữa đưa cho cô: "Sáng mẹ tớ bắt mang, cho cậu uống nè, chỉ ăn bánh mì không thì không có dinh dưỡng."
Mộng Dao cầm hộp sữa, cười với cô: "Cảm ơn."
"Bạn eii, không có của tớ à?" Thôi Triết dịch sang, vứt liêm sỉ hỏi.
"Không có." Tống Tư Đình đẩy cậu ta sang một bên.
"Hứ." Thôi Triết nâng cằm lên, bày ra bộ dáng không ai bì nổi.
"Cậu coi, có giống loại đần độn không?" Tống Tư Đình ghét bỏ nói với Mộng Dao.
"Không đến nỗi đần độn." Mộng Dao lắc đầu, nghiêm trang nói: "Mà là ngốc."
"Ha ha."
"Hai cậu!" Thôi Triết đập bàn, làm mặt dữ tợn.
"Cậu là học sinh tiểu học à? Bày đặt làm mặt quỷ, có đáng sợ chút nào đâu." Tống Tư Đình tặng cậu ta một cái ánh mắt xem thường siêu to khổng lồ.
"NÀY! Tống Tư Đình cậu ngứa đòn à?"
"Ha ha, cậu đánh đi, đánh thử coi." Tống Tư Đình mong đợi nhìn cậu ta, không sợ gì mà xích lại gần.
"Cậu lại gần tớ thế làm gì?" Thôi Triết lấy tay đẩy cô ra: "Đồ xấu xí."
"Cậu nói ai xấu cơ!"
"Sáng sớm mà hai người đã bắt đầu đánh yêu rải thức ăn cho chó rồi à."
Chiếc cặp sách màu đen biến thành hình parabol, ném tới chính xác chỗ ngồi của chủ nhân nó, Mộng Dao ngẩng đầu lên, Lục Tiểu Xuyên tay đút túi quần, cà lơ phất phơ đi về phía này, miệng vẫn đang ngậm một que kẹo mút.
"Ai thèm cùng cậu ấy đánh yêu rải thức ăn chó, Lục Tiểu Xuyên cậu đừng nói láo!" Thôi Triết mặt đỏ phừng phừng, nay Lục Tiểu Xuyên nói lớn như thế, mọi người đều nhìn hai người họ, ánh mắt chết người.
"Ngượng cái gì." Lục Tiểu Xuyên đến gần, nhướng mày với Thôi Triết: "Sao không thừa nhận đi, cậu thích Tống Tư Đình."
"Lục Tiểu Xuyên cậu đừng nói láo." Tống Tư Đình luôn luôn tùy tiện cũng có chút hoảng.
Nhìn Thôi Triết quẫn bách đủ rồi, Lục Tiểu Xuyên vui vẻ cười, không làm khó cậu ta nữa.
Anh vỗ vỗ tay, lớn tiếng nói: "Mọi người chú ý chú ý, vừa rồi là tớ trêu cậu ấy, Tống học bá của chúng ta không có quan hệ lạ gì với Thôi Triết, chỉ đơn giản là bạn học trong sáng, trong hơn cả nước levi(*)!" Nói xong Lục Tiểu Xuyên về chỗ ngồi, liếc Mộng Dao bên cạnh, trong mắt biểu lộ rõ sự khoe khoang.
(*) nước suối.
"Cậu cố ý." Mộng Dao trong lòng buồn cười, anh biết hai người họ sau này sẽ yêu nhau, giờ còn nói như vậy, nhỡ hỏng thì sao.
Lục Tiểu Xuyên dơ tay làm vẻ mặt vô tội.
Trong nhà vệ sinh nam, Thôi Triết đá chân Lục Tiểu Xuyên một cái: "Cái gì mà trong hơn cả nước levi, nói linh tinh gì vậy."
"Cậu có thể đợi tôi đi vệ sinh xong không hả." Lục Tiểu Xuyên kéo khóa quần, nước đến bóp cổ Thôi Triết, dùng sức đến nỗi khiến cậu ta nghẹn lời: "Tôi nói cậu, thích Tống học bá thì nói đi, cứ giấu mãi sau này lại hối hận."
"Khụ khụ, khụ khụ, cậu buông tayyyyy."
"Ồ." Lục Tiểu Xuyên buông cổ cậu ta ra.
"Ai thích cậu ấy!" Thôi Triết chột dạ nói.
"Thì là thích, quỷ quan tâm chắc."
"Không cùng cậu nói chuyện vô lý này nữa." Thôi Triết đi ra ngoài đóng sầm cửa lại, làm Lục Tiểu Xuyên buồn cười.
"Đúng rồi?" Thôi Triết lại quay về, ở phía sau cửa vươn tới cái đầu nhỏ: "Cậu mới vừa mới nói Tống Tư Đình là học bá? Học bá là gì cơ."
Gòi xong anh quên mất, năm này chưa dùng tới từ học bá(*).
(*) học bá: ý chỉ những người học giỏi.
Xem ra phải nghĩ cách trở lại năm 2015 thật nhanh mới được.