Loại tin tức này luôn lan truyền rất nhanh, hiện tại tất cả người dân Bắc An đều nghe tin Tống Viễn Đông bị đánh trọng thương trong hôn lễ.
Đối với điều này, mọi người vỗ tay khen ngợi.
Bình thường bọn họ không dám lên tiếng phản đối Tống gia ngang ngược, lần này đây rốt cục có người thay bọn họ ra mặt!
"Nghe nói người này tuổi còn rất trẻ, có thể là đến từ tổ giám sát bí mật của quân bộ, Tống Viễn Đông chọc ai không chọc, hết lần này tới lần khác chọc đến một đại gia hỏa như vậy, thật đáng đời!"
"Ngay cả Hàn đại sư của chúng ta cũng dễ dàng đánh bại. Thật không thể tin được! Trong ấn tượng của tôi, Hàn đại sư là nhân vật vô địch!”
“Nghe nói Tống gia nhúng tay vào buôn bán phi pháp ở biên cảnh, tổng bộ giám sát đã lập tổ điều tra đặc biệt, đoán chừng Tống gia kiêu ngạo kia rất nhanh sẽ xong đời rồi!
"Không, ta ngược lại cảm thấy, nhà họ Tống có thể sẽ không bỏ qua, hai vợ chồng Tống Lương Minh nổi tiếng cưng chiều con trai, có lẽ họ đang lên kế hoạch trả thù hung bạo. hơn..."
Trong thành Bắc An, mọi người đều đang bàn luận về vấn đề này.
Mà nữ chính Hạ Thiên Kỳ của sự kiện này lại ngủ một giấc ngủ an ổn trước nay chưa từng có, mãi cho đến hừng đông mới chậm rãi tỉnh lại.
Sau khi cô rời giường, nghe thấy trong phòng bếp có động
Tĩnh, phát hiện Mạc Phàm đang đeo tạp dề để nấu canh.
Giờ phút này, người đàn ông này không có bộ dáng máu tanh khi đuổi giết sư đoàn Haider, chỉ còn lại sự ôn nhu của người anh trai ấm áp.
Nhìn thấy Hạ Thiên Kỳ dựa vào cửa, Mạc Phàm mỉm cười: “Tỉnh rồi à? Anh đang nấu canh gà, sắp ăn được rồi.”
“Dạ, Hiểu Y còn đang ngủ, gần đây tinh thần của con bé căng thẳng quá.”
Nhìn thấy hơi nóng bốc lên từ trong xoong, mùi thơm đã không thể khống chế xông vào lỗ mũi, Hạ Thiên Kỳ đột nhiên có xúc động muốn khóc.
Đã lâu rồi cô không được trải qua cảm giác gia đình này.
"Anh Mạc Phàm, anh có thể ở Bắc An bao lâu?" Hạ Thiên Kỳ hỏi. Cô sợ đây chỉ là một giấc mơ.
Giờ phút này Hạ Thiên Kỳ mặc váy ngủ màu trằng tỉnh khiết, tóc dài xõa xuống, chưa rửa mặt chải đầu, nhưng lại có một loại cảm giác thường ngày rất hiếm thấy, tuy không quá rạng rỡ nhưng có vẻ mềm mại và quyến rũ hơn.
Mạc Phàm vừa múc canh, vừa cười nói: "Hiểu Y sắp thi đại học rồi phải không? Chờ em ấy thi đậu anh sẽ rời Bắc An."
Ý tứ trong câu này rất rõ ràng!
Mạc Phàm sẽ ở đây cho đến khi Hạ Hiểu Y học đại học!
Mà trong khoảng thời gian này, Tống gia tuyệt đối không thể tạo ra bất kỳ sóng gió nào!
"Anh Mạc Phàm, cám ơn anh" Hạ Thiên Kỳ cảm nhận được ý tốt của Mạc Phàm, trong lòng vô cùng cảm động.
Nhưng mà chỉ còn hơn một tháng nữa là đến kỳ thi tốt nghiệp, cho dù cộng thêm kỳ nghỉ hè sau kỳ thi, Mạc Phàm cũng sẽ không ở chỗ này quá ba tháng.
"Sau khi Hiểu Y thi đậu đại học, em có dự định gì không?” Mạc Phàm nhìn Hạ Thiên Kỳ.
Hạ Thiên Kỳ khẽ cắn môi, trong mắt hiện lên một tia quyết tâm: "Em muốn gia nhập quân đội."
"Gia nhập quân đội?" Nghe Hạ Thiên Kỳ nói như vậ Phàm có chút ngoài ý muốn, nhưng khi nghĩ đến Hạ Thiên Minh, anh lập tức hiểu động cơ của Hạ Thiên Kỳ, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác bội phục mãnh liệt.
"Thật ra, với vẻ ngoài của em, em có thể dễ dàng sống một cuộc sống khiến người khác ghen tị, nhưng...' Mạc Phàm lắc đầu, nhìn thẳng đôi mắt trong suốt của Hạ Thiên Kỳ:
"Gia nhập quân đội cực kỳ gian khổ, hơn nữa rất nguy hiểm”
Ánh mắt của Hạ Thiên Kỳ không có chút né tránh nào, sự kiên định trong mắt cô ngày càng mạnh mẽ hơn:.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Này Những Phong Hoa Tuyết Nguyệt
2. Tường Vy Trăng Non
3. Cực Phẩm Nam Nhân: Ảnh Đế Thỉnh Tự Trọng
4. Âm Nương
=====================================
“Anh Mạc Phàm, từ ngày anh trai em qua đời, em đã hạ quyết tâm nhập ngũ. Em muốn trở thành người giống anh ấy và giống... anh nữa”
Muốn giống được như anh, có khả năng bảo vệ những người cần được bảo vệ.
Những lời này của Hạ Thiên Kỳ khiến Mạc Phàm xúc động, những hình ảnh trước kia trải qua trên chiến trường bắt đầu hiện lên trong mắt anh.
Mạc Phàm tuy rằng bội phục, nhưng vẫn có chút lo lắng: "Em suy nghĩ lại đi, thật ra cuộc sống của em hoàn toàn có thể...
Mạc Phàm còn chưa nói hết, đã thấy Hạ Thiên Kỳ lắc đầu:
"Anh Mạc Phàm, sau ngày hôm nay, trong lòng em càng thêm quyết tâm, sẽ không thay đổi nữa. Đời người không bao. lâu, em muốn làm gì đó có ý nghĩa hơn.”
Mạc Phàm cười, nhưng trong nụ cười lại ẩn chứa bi thương:
“Anh từ trên người em có thể nhìn thấy hình bóng của anh trai em. Hai anh em em thật sự rất giống nhau.”
Đồng dạng quả quyết, đồng dạng cứng rắn, đồng dạng có trách nhiệm.
Hạ Thiên Kỳ lại cắn nhẹ vào môi, do dự một chút rồi mới chậm rãi nói:
"Anh Mạc Phàm. Nếu em thông qua khảo hạch tham gia quân đội, anh có thể giúp em chăm sóc Hiểu Y được không?”
"Chuyện này không thành vấn đề. Nếu em không nhập. ngũ, anh cũng chăm sóc luôn cả em.” Mạc Phàm cười nói.
Chỉ có Mạc Phàm có thể nói lời này, nếu những lời này đổi lại là người khác mà nói, đã sớm bị coi là cầm thú rồi.
Ở Bắc An Thành, Hạ Thiên Kỳ cùng Hạ Hiểu Y, hai chị em có phong thái khác nhau, rất nổi tiếng. Có không ít người muốn cho họ cùng nhau vào cửa.
Hạ Thiên Kỳ cũng an tâm mỉm cười, cô nàng cũng không ý thức được, hai gò má giờ phút này đã hơi đỏ lên một chút.
Mạc Phàm từ trong nồi canh gà bốc lên hơi nóng ngẩng đầu lên, tiếp tục nói:
"Thiên Kỳ, nếu như em không ngại, về sau cứ xem anh như chính là anh trai ruột của hai người:
“Dạ. Anh... trai!” Hốc mắt Hạ Thiên Kỳ đỏ lên, nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Một cách gọi xa lạ mà quen thuộc. Hạ Thiên Kỳ bước đến, nếm thử ngụm canh gà nóng hổi,
mùi thơm ngào ngạt kéo dài đến tận đáy lòng, làm cho người ta ấm áp muốn khóc.