Tuy rắng cách kỳ thi tốt nghiệp đại học chưa tới một tháng, nhưng Mạc Phàm vẫn giúp Hạ Hiểu Y xin nghỉ vài ngày để cô điều chỉnh tâm trạng.
Mấy ngày nay, ở một chợ tại thành phố Bắc An, có thể thường xuyên nhìn thấy cảnh Mạc Phàm mang theo một đôi chị em đi mua rau và mặc cả giá, điều này cũng hấp dân rất nhiều ánh mắt hâm mộ.
Rất nhiều quần chúng ăn dưa cho rắng, kế tiếp ở Bắc An thành còn có thể phát sinh một ít chuyện long tranh hổ đấu, nhưng thực tế đã khiến họ thất vọng.
Giám sát trưởng của Bắc An - Tê Dương Cát bị áp giải về thủ đô để điều tra.
Đội trưởng đội giám sát đặc biệt Lý Phóng Minh tạm thời làm thay chức giám sát trưởng, phòng hành chính Bắc An đối với xung đột tiệc cưới ngày đó cũng không có bất kỳ thái độ nào, mà Tống gia, cũng không dám gây phiền toái nữa.
Mọi người đều có thể cảm giác được thành phố này đang có chút thay đổi, truyền thuyết về người thanh niên kia cũng ngày càng nhiều, truyền thuyết càng lan rộng thì càng trở nên tà ác.
Hôm nay, Mạc Phàm lại nấu cho hai chị em món sườn xào chua ngọt đơn giản và thịt heo chiên ớt, canh trứng rong biển, toát ra hương vị gia đình nồng đậm.
Chinh chiến sa trường nhiều năm, ngày thường luôn nhảy. múa trên mũi đao, Mạc Phàm cũng rất ít khi có được thời gian thoải mái như vậy.
Những ngày này trông rất bình thường, nhưng lại rất hấp. dẫn.
“Anh Mạc Phàm, anh nấu ăn ngon quá!" Hạ Tiểu Y miệng vừa nhai cơm vừa nói.
Cô gái nhỏ này cũng học theo Hạ Thiên Kỳ, gọi Mạc Phàm là anh trai hoặc anh Mạc Phàm, xưng hô không có chút xa lạ nào.
Mạc Phàm cười đáp: "Vậy trước khi thi phải ăn nhiều một chút, nếu không lên đại học, sẽ không ăn được.”
"Không được, vậy em dứt khoát không học đại học, cứ sống với anh vậy thôi." Hạ Hiểu Y bĩu môi, một khi nữ sinh ở độ tuổi của nàng làm nũng, thật sự không phải người bình thường có thể xử lý được.
Hạ Thiên Kỳ vỗ đầu em gái một cái: "Suy nghĩ bậy bạ cái gì đấy? Mau ăn đi, lát nữa chị đưa em đi học."
Trạng thái tinh thân đã được điều chỉnh tốt, Hạ Hiểu Y cũng đã đến lúc trở lại trường học.
Nhưng mà sau khi nghe Hạ Thiên Kỳ nói như vậy, ánh mắt Hạ Hiểu Y nhất thời trở nên ái muội, nàng chớp chớp mắt, nói với Hạ Thiên Kỳ:
“Chị, sau khi em đi rồi, chị và anh trai em không phải là thế giới hai người sao?”
Nghe xong những lời này, canh trong miệng Mạc Phàm thiếu chút nữa phun ra từ lỗ mũi.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Thiên Kỳ lập tức nổi lên hai vệt ửng hồng:
“Hạ Hiểu Y! Em đang nói lung tung cái gì vậy?”
"Anh Mạc Phàm, anh có thể làm anh rể của em không?" Đôi mắt to của Hạ Hiểu Y nhìn chăm chằm Mạc Phàm:
“Nếu như vậy, em có thể tùy ý ăn đồ anh nấu là được rồi, anh rể!”
Mạc Phàm nghe xong dở khóc dở cười: “Cô nhóc, trung học còn chưa tốt nghiệp, đã bắt đầu suy nghĩ những chuyện này? Ngay cả anh rể cũng gọi ra ngoài rồi?”
“Chị em là mỹ nữ đẹp nhất Bäc An, anh rể, anh lấy chị gái em, tuyệt đối không thiệt thòi." Hạ Tiểu Y khẽ nhón chân, ghé. vào tai Mạc Phàm thì thầm:
“Để em nói nhỏ cho anh biết, chị ấy... phát triển rất khủng đó!"
Khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Thiên Kỳ đỏ bừng khi nghe những lời này, cô dậm chân, tức giận nói:
“Hạ Hiểu Y, em đang nói cái gì vậy hả? Chưa từng thấy em gái nào lại nhiệt tình bán chị như vậy đó!”
Phát triển rất khủng?
Mạc Phàm dở khóc dở cười, hắn thật sự coi Hạ Thiên Kỳ như em gái của mình, hắn cũng chưa từng có ý nghĩ về phương diện này. Ít nhất là không phải hiện tại!
Hạ Hiểu Y làm mặt quỷ, sau đó cầm lấy cánh tay Hạ Thiên Kỳ, nũng nịu nói: "Chị à, em không phải là muốn tìm cho chị một người tốt sao, hai người các ngươi tình chàng ý thiếp, đừng tưởng rắng em không nhìn ra được...”
“Chàng chàng, thiếp thiếp cái gì? Em nói ít lại đi, mau ăn cơm xong còn đi học.”
Hạ Thiên Kỳ thật sự là xấu hổ không chịu nổi, dứt khoát đứng dậy, muốn vào phòng tránh đi bầu không khí xấu hổ này.
“Dù sao thì anh rể, anh hãy suy nghĩ kỹ những gì em nói.” Hạ Tiểu Y thì thầm bên tai Mạc Phàm, nhẹ nhàng bổ sung:
“Anh rể nếu không tin cứ nhìn kỹ đi.”
"Nhìn kỹ cái gì?" Mạc Phàm có chút không theo kịp mạch. não của cô gái này.
"Thật sự là phát triển rất khủng nha”
Hạ Hiểu Y nói xong, cầm lấy cặp sách liền lao ra khỏi phòng: "Em đi học đây, anh chị phải hưởng thụ thế giới hai người cho thật tốt nhé!”
Hiện tại, đội trưởng Lý Phóng Minh mỗi ngày đều an bài hai thủ hạ, cải trang thành công dân bình thường, hộ tống Hạ Hiểu Y đi học và tan học.
Sau khi Hạ Hiểu Y rời đi, Hạ Thiên Kỳ đỏ mặt vừa thu dọn bát đĩa vừa nói:
“Anh, con bé Hiểu Y kia luôn nghịch ngợm, anh cũng đừng coi là thật.”
"Ha ha, Hiểu Y rất thú vị." Mạc Phàm cười nói: "Nhưng mà tương lai nếu em muốn tìm bạn trai, nhất định phải vượt qua cửa ải của em ấy trước rồi”
Hạ Thiên Kỳ nhìn Mạc Phàm một cái, sau đó mím môi cười: "Vậy em sẽ không tìm bạn trai nữa."
Giờ phút này, Hạ Thiên Kỳ đeo tạp dề, giống như là một đóa hoa đã nở rộ, kiều diễm ướt át, lại lộ ra ôn nhu vô hạn.
Một luồng phong tình rất khó có thể gặp được, Mạc Phàm thoáng ngây người một chút, nhìn thêm vài lần, quên cả việc phải dời mắt đi.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.
"Hạ Thiên Kỳ, mở cửa, là cậu! Là cậu của con đây.”
Giọng nói của Trương Kim Cương vang lên bên ngoài, gõ cửa mạnh như muốn đập vỡ luôn cả cái cửa.