Säc mặt cô đã đỡ hơn rất nhiều, cái loại đau đớn như dao cắt đã giảm đi phân nửa.
Tuy vết thương ở bụng còn đau, nhưng cũng đã ở trong phạm vi Cơ Ngưng Vũ có thể chịu đựng.
Cơ Ngưng Vũ cả đời này cũng chỉ mới bị nam nhân ôm qua hai lần. Lần trước đã là ba năm rồi.
Nhưng lần trước Cơ Ngưng Vũ ở trong trạng thái hoàn toàn không tỉnh táo, cùng lần này khác nhau rất lớn.
Cô cách Mạc Phàm rất gần, gần đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập của anh.
"Thật không dễ dàng, quần áo đều ướt đẫm."
Mạc Phàm buông Cơ Ngưng Vũ xuống, nhìn bộ quần áo màu trằng của cô, thở dài.
Dưới ánh đèn sáng trong phòng khách sạn, bộ quần áo. màu trằng đã trở nên trong suốt. Da thịt như mơ hồ lộ ra trước mắt Mạc Phàm.
"Cái này..."
Cảm giác được ánh mắt của Mạc Phàm, Cơ Ngưng Vũ nghiêng người sang một bên. Hai má nhàn nhạt ửng hồng.
Ngày thường cô tuyệt đối không phải dễ dàng thẹn thùng, nhưng ở cùng một phòng với Mạc Phàm một mình khiến cô trở nên như vậy.
"Cởi quần áo ra đi" Mạc Phàm trực tiếp nói:
"Tôi cần kiểm tra thương thế ở bụng chị một chút.”
“Hả..”
Tuy cô biết chuyện này là quá trình trị liệu thôi, cũng cho rằng bản thân sẽ bình thản thực hiện. Thế nhưng giờ phút này Cơ Ngưng Vũ lại không thể vượt qua rào cản tâm lý.
“Chị cần thời gian để chuẩn bị tâm lý không?”
Mạc Phàm có thể nhìn ra, Cơ Ngưng Vũ bảo thủ đến cực điểm, hän cười cười, lại nói:
“Nhưng mà chỉ là lộ bụng thôi, vị trí mấu chốt không cần lộ ra ngoài."
Vị trí mấu chốt là gì hả? Có cần nói thẳng như vậy. không chứ?
“Ta không cần chuẩn bị tâm lý gì cả, vì ngươi là ân nhân của ta” Cơ Ngưng Vũ nhìn thẳng Mạc Phàm nói.
Mạc Phàm đã cứu cô hai lần.
Cơ Ngưng Vũ là người ân oán phân rõ. Cho nên cô rất không quen cảm giác mắc nợ này.
"Vậy thì... Mạc Phàm lại cười: “Chị hiện tại đã có thể cởi quần áo ra chưa?" Cơ Ngưng Vũ trầm mặc một phút, mới nói:
“Trên người ta đổ không ít mồ hôi, có cần đi tắm trước không?"