Chân Mạch tiện tay để hành lý ở cạnh cửa, cởi giầy, nhàn nhạt kể: “Mì gói.”
“Thứ đó ăn sao no được?” Thẩm An Ninh bưng trà để lên bàn, lập tức mở tủ lạnh, lấy đồ ra hâm nóng.
Chân Mạch đi tới nhà bếp, nhìn mấy món ăn một chút, lấy làm lạ: “Mấy món này đều do cậu làm à?”
Thẩm An Ninh bất ngờ không phòng bị, cứng họng: “A? A, à, ừ.”
Chân Mạch không chú ý sự khác thường của cậu, thuận tiện lấy một miếng sườn heo ngâm chua ngọt bỏ vào miệng, nhai vài cái liền cười: “Tay nghề của cậu tiến bộ ghê, ngon lắm.”
Thẩm An Ninh không tiện giải thích, đơn giản đâm lao theo lao, mượn nước đẩy thuyền, cười hì hì: “Thỉnh thoảng làm tốt hơn bình thường một chút thôi.”
Chân Mạch buồn cười vỗ vai cậu một cái: “Được, vậy trong lúc tớ ở đây, cậu cứ luôn luôn tốt hơn bình thường như vậy đi.”
Thẩm An Ninh làm mặt quỷ, nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Aiii, cậu dự định tìm việc ở đây?”
“Ừ.” Chân Mạch lấy chén trà, để trong tay giữa ấm rồi uống một ngụm.
Thẩm An Ninh suy nghĩ một chút, có chút lo lắng: “Trước Tết có mấy chỗ tuyển người, nhưng đều là ngành dịch vụ cả. Hơn nữa, hiện tại là mùa thịnh vượng, ông chủ cũng không đơn giản sa thải nhân viên quản lý, chỉ sợ không dễ dàng tìm công tác thích hợp cho cậu.”
Chân Mạch chẳng hề để ý: “Tớ có thể đi làm nhân viên phục vụ, hoặc người giữ cửa, nhân viên quán bar cũng được. Hiện tại sắp Tết rồi, những ngành vui chơi giải trí đều cần người, mấy quán ăn ngay cả nhân viên phục vụ tính lương theo giờ cũng nhận nữa mà, không lo không tìm được chỗ làm.”
“Thôi đi, cậu làm nhân viên phục vụ, mệt chết mệt sống, mới kiếm mấy trăm đồng một tháng, còn không bằng ở chỗ tớ tĩnh dưỡng một thời gian. Tớ nuôi nổi cậu mà, lo gì.” Thẩm An Ninh vừa nói vừa lấy trứng gà ra chiên cơm. Cậu nói cực kỳ tự nhiên, tựa như đây là chuyện bình thường.
Chân Mạch có chút bất ngờ rồi lại nở nụ cười, nhẹ nhàng sờ sờ đầu của cậu: “Đi ba năm, tớ suýt chút nữa quên mất thế nào là bạn thân rồi. Được thôi, tớ ở nhà cậu nghỉ ngơi một thời gian, cậu nuôi tớ nha.”
Thẩm An Ninh cười ha ha: “Được thôi, nhà của tớ còn không phải nhà cậu sao. Dù sao hai năm nay đi hát cũng dành dụm được chút đỉnh, nuôi cậu không thành vấn đề.”
Chân Mạch mỉm cười, trên mặt có chút huyết sắc. Trong phòng đã ấm lên, hắn cởi áo khoác, chỉ mặc một bộ áo lông, trông có vẻ càng thêm gầy gồ, đường cong thắt lưng nhỏ nhắn lại ưu mỹ.
Thẩm An Ninh đem đồ ăn để lên bàn, nói liên thanh: “Lại đây mau lên, tới ăn nè.”
Tâm tình Chân Mạch dường như khá hơn nhiều. Hắn mới vừa ngồi vào bàn, điện thoại di động của Thẩm An Ninh liền vang lên. Cậu nhanh chóng cầm điện thoại ra ngoài nghe.
Cao Kiến Quân cười hỏi: “Đón được người chưa?”
“Đón được rồi.” Thẩm An Ninh đè thấp giọng. “Mới vừa về nhà, đang ăn.”
“Vậy là tốt rồi.” Cao Kiến Quân cũng yên tâm. “Vậy người bạn kia của em thế nào?”
“Mạch Mạch gầy rất nhiều, tinh thần cũng không tốt lắm.” Thẩm An Ninh có chút lo lắng. “Em thấy tinh thần không được tốt nhưng không dám hỏi.”
“Thế à?” Cao Kiến Quân suy tư một hồi, không khỏi suy đoán. “Hay là thất tình?”
Thẩm An Ninh lập tức gật đầu: “Có lẽ là vậy. Chỗ Mạch Mạch làm rất tốt, hẳn là không phải vấn đề công ty.”
“Chắc vậy, làm công mà, không làm chỗ này thì làm chỗ khác, cậu ta trẻ tuổi, lại có tài, ở nơi nào công tác đều có thể được trọng dụng, không cần lo.” Cao Kiến Quân ôn hòa cười cười. “Cho nên, anh đoán là cậu ta thất tình.”
“Uhm, anh nói cũng đúng.” Thẩm An Ninh nói, xoay người lại, cách cửa kính nhìn Chân Mạch đang ngồi cạnh bàn ăn. “Vậy em nên khuyên Mạch Mạch thế nào bây giờ?”
“Không cần khuyên, chuyện này phải tự mình thoát ra. Cậu ta không nói, em cũng đừng nên hỏi.” Cao Kiến Quân cười, chuyển sang chuyện khác. “Vậy chúng ta chừng nào gặp nhau?”
“Hừ hừ, anh…. anh đêm qua… biểu hiện tệ quá.” Thẩm An Ninh rất muốn trách cứ anh, rồi lại xấu hổ không dám nói thẳng, bắp ba lắp bắp như con nít. “Em không thèm gặp anh.”
Cao Kiến Quân cúi đầu nhận sai: “An Ninh, em đại nhân đại lượng rộng lòng tha thứ cho anh đi, đi mà?”
“Nhưng mà…” Thẩm An Ninh do dự nhìn Chân Mạch một chút. “Nhưng mà, Mạch Mạch mới vừa trở về, em muốn ở cùng cậu ta.”
“Anh hiểu mà. Như vậy đi, Mạch Mạch ngồi xe lửa lâu như vậy hẳn là mệt mỏi rồi. Một hồi nếu như cậu ta nghỉ ngơi, em gọi điện cho anh. Anh lái xe đến trước nhà em, em xuống gặp anh một chút, được không?” Cao Kiến Quân nhẹ giọng dụ dỗ, thanh âm có chút năn nỉ.
Thẩm An Ninh lập tức nhẹ dạ: “Vậy… được rồi.”
“Ngoan, anh chờ điện thoại đó.” Cao Kiến Quân cao hứng buông điện thoại.
Trên mặt Thẩm An Ninh tràn đầy vui sướng, đẩy cửa vào phòng.
Chân Mạch buông đũa, cầm lấy muỗng ăn canh, chờ cậu ngồi vào bàn liền cười: “Sau này cơm chiên của cậu phải giữ vững phong độ như hôm nay đó nha.”
Thẩm An Ninh mếu máo: “Cậu ăn mà còn tranh thủ nói móc tớ sao, cơm chiên của tớ trước giờ vẫn vậy mà, món ruột đó.”
“Uhm.” Chân Mạch ăn một ngụm, nghiêm trang nói. “Hiện tại tớ khẳng định, mấy món này nhất định là được làm khi cậu phát huy tay nghề siêu hạng, hy vọng sau này cậu không ngừng cố gắng, không ngừng tiến bộ.”
Thẩm An Ninh bật cười: “Tớ nấu không ngon cũng còn hơn cậu nấu tới khét lẹt.”
Chân Mạch ăn no, cảm giác rất dễ chịu. Hắn buông chén đũa, ôn hòa nói: “Nói thật nha, An Ninh, cậu nấu ngon lắm, đã lâu tớ không được ăn ngon như thế này.”
Thẩm An Ninh không nhìn ra nét buồn bã chợt lóe trong mắt hắn, nghe hắn nói như vậy, lập tức hoa chân múa tay vui sướng: “Ở Bắc Kinh đồ ăn không ngon như ở đây sao? Cậu nghỉ ngơi một chút, buổi tối chúng ta ra ngoài ăn.” Nói xong, cậu liền dọn bàn.
Trước mặt bạn thân, Chân Mạch cũng không gắng gượng thêm nữa, trên mặt hiện lên sự mệt mỏi. Hắn mở vali, lấy áo ngủ cùng đồ dùng ra, còn có một chai thuốc mỡ thật to viết toàn tiếng Anh, rồi vào phòng tắm.
Thẩm An Ninh vừa hát vừa rửa chén.
Trong phòng tắm, Chân Mạch nghe tiếng ca của thằng bạn thân, cẩn thận mà cởi đồ.
Trên người hắn toàn là thương tích, vết thương cũ chưa lành đã có thêm vết thương mới, toàn thân trên dưới toàn là vết thương đã kết thành sẹo. Không những thế còn có nhiều chỗ không rách da nhưng hằn đầy vết xanh tím.
Hắn mở nước nóng, sau đó đứng dưới vòi sen. Dòng nước chảy qua vết thương trên thân hắn, đau đớn kịch liệt ùa tới. Người hắn có chút co giật rồi lập tức cắn chặt răng, nhắm hai mắt lại.
END 10
Mục lục