Cậu đang đánh giá người trước mặt thì Lương Hân đã chạy tới chỗ họ, thân thiết gọi: “Minh Dương, tới rồi à?”
“Ừ.” Tiết Minh Dương mỉm cười gật đầu, cũng rất tự nhiên đưa tay lôi Chân Mạch ra giới thiệu.”Nè, giới thiệu một chút, đây là tổng giám đốc Chí Tôn Danh Lưu Square, Chân tổng. Tiểu Mạch, cô này là Lương châu trưởng.”
Chân Mạch bất động thanh sắc cười một nụ cười thực chuyên nghiệp, cực kỳ lễ phép chào Lương Hân: “Lương châu trưởng, hân hạnh.”
Lương Hân nhiệt tình bắt tay hắn, cười nói: “Chân tổng, đã sớm nghe Minh Dương nói đại danh của cậu. Hôm nay vừa thấy thực sự là tuổi trẻ tài cao, danh bất hư truyền nha.”
Chân Mạch khiêm tốn đáp: “Nào dám, nhờ Tiết tổng chỉ giáo cả thôi, tôi cũng chỉ là làm công cho người ta, năng lực chưa đủ, vẫn còn rất nhiều điều chưa biết, nhờ có Tiết tổng thông cảm mới miễn cưỡng làm được tới hôm nay.”
“Chân tổng quá khách khí rồi.” Lương Hân ánh mắt sáng quắc nhìn hắn, trên mặt vẫn là nụ cười hòa ái. “Chân tổng là hoàng đế làm công, ngay cả ông chủ cũng phải nhường lễ ba phần. Đúng không, Cao tổng?”
Cao Kiến Quân không quen với Lương Hân, thấy cô muốn bắt tay mình thì anh cũng nhiệt tình đáp lại: “Đúng vậy, ha ha, có tiền có thể làm chủ, nhưng hoàng đế làm công thì không thể không cần tài năng xuất chúng.”
Lương Hân liên tục gật đầu liên tục gật đầu, buông tay anh ra, cười rồi bắt tay với Thẩm An Ninh: “Thẩm tiên sinh, hân hạnh được biết cậu.”
Thẩm An Ninh không hợp với mấy màn xã giao như vậy, có chút quẫn, nhưng vẫn nhanh chóng nói: “Lương châu trưởng, hân hạnh.”
Hàn huyên hồi lâu, Lương Hân quay đầu lại nói với Tiết Minh Dương: “Mọi người đi trước đi. Tôi cần sắp xếp công việc, không thể đi với mọi người. Lúc ăn trưa, chúng ta lại trò chuyện.”
“Ừ.” Tiết Minh Dương cười gật đầu, sau đó đi theo Chân Mạch tới băng ghế dài.
Thẩm An Ninh lặng lẽ kéo tay Kiến Quân, hỏi nhỏ: “Anh nghĩ Lương châu trưởng có biết chuyện Mạch Mạch với gã kia không?”
Cao Kiến Quân thoải mái cầm tay cậu, nhẹ giọng cười nói: “Em yên tâm đi, không có việc gì, Mạch Mạch biết bản thân đang làm cái gì mà, cậu ta hiểu hết.”
Thẩm An Ninh tự nhiên hiểu rõ Chân Mạch. Lập tức đồng ý ngay những điều Cao Kiến Quân nói, nên cũng yên lòng.
——————–
Lễ đặt móng và quyên tặng tiền cho tiểu học Hy Vọng đã bắt đầu.
Cũng không có nhiều lễ nghi phiền phức, toàn bộ nghi thức long trọng mà náo nhiệt, người miền sơn cước luôn chất phác, tất cả tình cảm đều rất thật tình, cho nên làm người ta cảm động.
Thẩm An Ninh thuần túy chỉ là người đứng xem, ngồi bên cạnh Cao Kiến Quân, hăng hái bừng bừng nhìn tất cả.
Toàn bộ nghi thức vừa náo nhiệt vừa long trọng, đầu tiên, Lương Hân đại biểu châu ủy, chính phủ phát biểu, tán dương thiện tâm của những xí nghiệp nổi danh với trẻ em nghèo khó vùng núi.
Tiếp theo là đại biểu học sinh phát biểu, bé gái nho nhỏ dùng thanh âm non nớt, nói tiếng phổ thông, nói lên sự cảm tạ chân thành của các trẻ em nơi này với các chú các cô.
Sau đó các lão tổng xí nghiệp quyên tiền quyên vật lên đài, để bọn trẻ đeo khăn quàng đỏ cho họ.
Những người này bình thường tản mạn quen thói, lúc này đối mặt với bọn trẻ, còn có không ít camera, thái độ rất nghiêm túc, khom lưng cúi đầu để bọn trẻ thắt khăn quàng đỏ, nhìn bọn trẻ vào đội ngũ chào, sau đó cùng bọn trẻ thân thiết bắt tay, cổ vũ vài câu “Cố gắng học”,…
Thẩm An Ninh mỉm cười nhìn mọi thứ, trong lòng nghĩ tiếc là không mang máy chụp hình tới, cảnh này không chụp thật là phí. Giờ này khắc này, những cảm xúc tồi tệ uể oải vì gặp khó khăn của cậu cũng tốt lên, nhìn mấy đứa trẻ ngây thơ này, nhìn cuộc sống thiếu thốn như vậy mà vẫn tràn ngập nhiệt tình cùng hướng tới tương lai, đối với cậu, đó là sự cổ vũ lớn nhất. Cậu dự định trở lại nhất định phải vực dậy tinh thần, cố học tập với Trịnh Nam, tranh thủ sớm ngày thu album.
Sau đó là đến tiết mục biểu diễn của bọn nhỏ. Mấy ông chủ lớn ở đây đều chăm chú mà xem, từng tiết mục diễn xong, bọn họ đều nhiệt tình vỗ tay. Đã quen sống trong cuộc sống ngươi lừa ta gạt, giờ có thể thấy những đứa trẻ ngây thơ, chân chất như vậy khiến ai cũng đều cảm động. Tuy rằng trời giá rét, đông lạnh lẽo nhưng không ai đứng dậy về trước.
Đến tận lúc này, bọn họ mới biết được, cái gã Thẩm An Ninh gọi là “Hoa hồ điệp”, Tiết Minh Dương kia ở chỗ này trợ dưỡng cả trăm trẻ em nghèo khó, hàng năm cung cấp cho chúng học phí cùng sinh hoạt phí. Có đứa bé lên đài phát biểu, báo cáo cho Tiết thúc thúc thành tích học tập của bản thân, còn quyết tâm “Cố gắng học tập, tương lai còn dài, nhất định phải như Tiết thúc thúc, vì xã hội cống hiến.”
Tiết Minh Dương vẫn cười hì hì, gật đầu với bé để cổ vũ.
Vì vậy, phía dưới như ào ào dậy sống, các công ty khác đều biểu thị cũng muốn khẳng khái giúp tiền, giúp đỡ trẻ em vùng khó khăn. Cao Kiến Quân cũng biểu thị giúp đỡ một trăm trẻ em vùng khó khăn cuộc sống cùng học phí trong trường, mời chính phủ ở châu sắp xếp.
Thẩm An Ninh rất hài lòng, lặng lẽ trêu chọc anh: “Thì ra mấy anh không đến nỗi chỉ biết ăn nhậu ca hát, xa hoa *** dật, khi dễ mấy người bình thường tụi em.”
Cao Kiến Quân nhịn không được buồn cười, ghé vào tai cậu: “Anh chỉ khi dễ em thôi hà, chưa từng khi dễ người khác nha.”
Anh làm Thẩm An Ninh cố nhịn, không tiện cười ở đây, bỗng nhiên nhớ tới, quay đầu nhìn Chân Mạch.
Chân Mạch ngồi rất thẳng, hầu như bất động nhìn bọn trẻ trên sân khấu, trên gương mặt thanh tú mang theo nét cười.
———————–
Nơi đó là một căn nhà lầu cực kỳ đơn sơ hai tầng bằng đá, mỗi văn phòng đều rất nhỏ, lúc này người lại đông, chỉ có thể chen thêm vào bàn tròn cùng mấy cái ghế vuông. Mấy ông chủ bà chủ lớn miệng ăn quen sơn trân hải vị cũng ngồi xuống, cười cười nói nói, cực kỳ thả lỏng.
Món ăn bưng lên rất hào khí, đều là dùng thau lớn mà chứa, dù là cá, gà, hay thịt heo, thịt bò, tất cả đều cắt khối to khối to, thịt kho tàu bưng lên. Bởi vì muối so với xì dầu rẻ hơn nhiều, cho nên bình thường người ở đây đều chỉ ăn muối, lúc này lại bỏ thêm xì dầu, tất cả món ăn đều có màu hồng hồng, trong căn phòng hàn lãnh món ăn nóng hầm hập bốc hơi trắng.
Thịt gà, vịt, cá ở đây đều là do dân bản xứ nuôi cả, thường là chuẩn bị ngày tết bán lấy tiền hoặc làm một bữa no nê, lúc này giết hết toàn bộ, đủ thấy dân nơi đây cảm kích tới chừng nào.
Mấy ông chủ tinh thông thế sự, sao lại không hiểu vùng đất này nghèo khó thế nào, tuy rằng quyên hơn trăm ngàn ra đây, lúc này trái lại rất băn khoăn, có không ít người chạy đến nhà bếp nói: “Được rồi, được rồi, ăn không hết, đừng làm nữa, làm mấy món chay là được.”
Lương Hân ngồi ở vị trí chủ vị, nhiệt tình dào dạt biểu thị cảm ơn các môn khách lần thứ hai.
Nhân viên công tác của chính phủ nơi đây rót rựu đế loại thường cho bọn họ, rượu rất mạnh. Lương Hân tửu lượng không nhỏ, ai kính rượu cũng đáp lễ, chẳng hề có chút men say.
Đến phiên Chân Mạch, hắn nhìn đôi mắt sáng sủa, dáng cười sang sảng của cô, bỗng nhiên cúi mặt.
Lương Hân cười nói: “Chân tổng, hôm nay cậu có thể tới, tôi rất cảm kích, kính cậu một ly.”
Chân Mạch vội đáp: “Không không không, đó là điều tôi phải làm, Lương châu trưởng, chị vì dân làm việc, tôi thật là kém chị ngàn lần, trong lòng rất kính nể, hẳn là tôi kính chị mới đúng.”
Lương Hân nâng ly chạm ly cùng hắn, rồi lập tức uống một hơi cạn sạch.
Chân Mạch cũng vội vã uống cả ly đầy, lập tức hắn thấy như có một ngọn lửa chạy ào vào dạ dày, lan ra toàn thân.
Tiết Minh Dương nhìn hai người bọn họ chạm ly, trên mặt tràn đầy tiếu ý hài lòng.
Cao Kiến Quân nhìn y, càng nhìn càng hồ nghi.
Thẩm An Ninh cũng là không thể hiểu được, nhưng lúc này không dám nói bậy.
Trong mọi người, chỉ có Thẩm An Ninh không uống rượu, Cao Kiến Quân cản giúp cậu, ra sức giải thích: “Cậu ấy không uống rượu, phải bảo vệ cổ họng.”
Những người khác liền không ép nữa, trái lại cười cười nói: “Tương lai ra album nhớ nói tụi tôi một tiếng, tụi tôi sẽ ủng hộ cho.”
Thẩm An Ninh rất xấu hổ nhưng không biết nên nói như thế nào mới tốt, chỉ biết ngại ngùng lắc đầu.
Cao Kiến Quân cực kỳ vui vẻ, uống với bạn bè một trận đã đời, cực kỳ hào sảng.
Khi màn đêm buông xuống, mọi người tẫn hoan mà về. Không ít người đi chào tạm biệt lãnh đạo trong thôn với Lương Hân, sau đó suốt đêm chạy về nhà.
END 30