Tuy rằng không có hắn đốc xúc, Thẩm An Ninh vẫn cẩn thận tỉ mỉ, luyện xong chương trình của một ngày đêm mới kích động chạy đi.
Gần đây Cao Kiến Quân rất bận rộn, anh không đủ thời gian quan tâm cậu nên Thẩm An Ninh thường thường đến Chí Tôn Danh Lưu Square, ngồi uống trà, xem tạp chí trong phòng khách, chờ Chân Mạch rãnh rỗi sẽ nhiều chuyện với hắn một chút. Cuộc sống này khiến cậu rất vui vẻ.
Mấy ngày nay, luật sư Cao Kiến Quân với luật sư Y Lâm đang thảo luận giấy tờ ly hôn, Cao Kiến Quân cùng Y Lâm nước giếng không phạm nước sông, gần nhất gió êm sóng lặng, hai người ở những trường hợp công khai phối hợp rất ăn ý, nhất là vẫn theo lệ cũ đi xã giao, yến hội, tiệc rượu, chúc Tết các cấp lãnh đạo,… Hai người vẫn nở nụ cười, vui vẻ trò chuyện, không để ai phát hiện điều gì.
Những điều này anh không hề nói cho Thẩm An Ninh, anh không muốn tăng thêm phiền não cho cậu. Thế nhưng anh đã quyết tâm, dù như thế nào đi nữa cũng phải chính thức ly hôn với Y Lâm trước khi Tết đến.
Thẩm An Ninh thì lại chưa bao giờ hỏi đến chuyện nhà của anh, cho dù ngày đó biết chiếc xe kia nguyên bản muốn đâm cậu, cậu cũng chẳng hề hỏi Cao Kiến Quân chuyện gì. Gần nhất, mấy người bọn họ đều bận cả, chỉ có cậu tiêu dao tự tại, vô sự nhẹ nhàng, mỗi ngày chạy tới chỗ Chân Mạch chơi, hai người đều rất vui vẻ.
——————–
Cậu gọi một chiếc taxi, vừa đến cửa Chí Tôn Danh Lưu Square liền thấy xe Tiết Minh chạy từ bãi đậu xe ra. Cậu chỉ nhìn một cái liền thấy ngay, cái xe tao bao tím rịm ấy làm cho người ta không muốn chú ý cũng không được. Thẩm An Ninh chỉ cần liếc một cái liền biết người lái xe là ai, nhất thời tức giận trùng thiên, lại có chút lo lắng.
Nhảy xuống xe, cậu liền đi vào khu bán hàng, tìm Chân Mạch.
Cậu hay tới chỗ này nên nhân viên bán hàng ai cũng biết cậu là bạn của tổng giám đốc, lập tức có người cười nói: “Chân tổng ở văn phòng.”
Thẩm An Ninh mỉm cười cảm ơn cô gái rồi trực tiếp lên lầu, đi về phía văn phòng tổng giám đốc.
Thần tình Chân Mạch như thường, hắn đang nhìn kế hoạch khuyến mãi cho Lễ tình nhân.
Hiện tại còn cách Lễ tình nhân đến tận một tháng, nhưng hiện tại phải viết kế hoạch khuyến mãi để các bộ phận chuẩn bị, liên lạc với nhóm cung ứng hàng, rồi còn tuyên truyền, quảng bá,…
Thẩm An Ninh đi tới văn phòng tổng giám đốc, nhẹ nhàng gõ gõ vài cái.
“Mời vào.” Thanh âm Chân Mạch trong trẻo, bình tĩnh, như trước tới giờ.
Thẩm An Ninh cũng bớt lo, chậm rãi mở cửa, nhìn xung quanh.
Chân Mạch ngẩng đầu nhìn, không khỏi cười cậu: “Vào đi, còn lén lút gì chứ?”
Thẩm An Ninh cười hì hì đẩy cửa ra, nhẹ nhàng chạy vào: “Tớ sợ cậu có khách hàng bàn bạc làm ăn đó chứ.”
“Cho dù đang bàn chuyện làm ăn cũng không sao, cậu cứ vào là được.” Chân Mạch vui vẻ nhìn cậu. “An Ninh, hay là cậu tới đây làm đi, giờ tụi tớ đang thiếu nhân viên, bận quá đi.”
Thẩm An Ninh nhìn hắn đâu có gì giống người đang bận tối đầu tối mắt, liền chạy tới chen ngồi lên ghế hắn, cười tủm tỉm: “Lần trước cậu đã đề nghị rồi, tớ cũng hỏi qua Kiến Quân. Thế nhưng ảnh kiên quyết không đồng ý. Ảnh nói ảnh không thèm học theo dưa ngố Tiết Minh Dương, gậy ông đập lưng ông. Giờ cậu có biết bao người theo đuổi, để lão Tiết kinh hồn táng đảm, ảnh hổng thèm noi theo đâu.”
Chân Mạch vừa ôm vai cậu vừa xoa xoa tóc cậu, cười cười: “Được rồi, không làm thì không làm. Thật ước ao cậu mà, có thể tự tại vui chơi.”
Thẩm An Ninh vốn muốn hỏi hắn có phải Tiết Minh đã đến đây hay không nhưng sợ thằng khốn đó chỉ tới gần đây làm việc mà thôi, Chân Mạch chưa gặp gã mà mình lại nhắc tới, trái lại làm hỏng tâm tình hắn. Suy nghĩ, cậu quyết định im luôn, không hỏi. Hai thằng bạn thân chen chen chúc chúc ngồi chung một cái ghế, tán nhảm, rồi ngồi ngắm trời ngắm đất nửa ngày.
————————
Tiết Minh trở lại văn phòng của mình, trong lòng càng thêm nôn nóng. Trong trí nhớ của gã, Chân Mạch vẫn luôn là cậu thanh niên đơn thuần, nhẹ dạ, yêu gã như si như dại, rất dễ bị gã tác động. Lần này, gã áp dụng chiến thuật ai binh, thấp đầu cầu xin, ăn nói khép nép, năn nỉ thế mà không có nửa phần hiệu quả. Mặc cho gã nói gì, Chân Mạch đều là hững hờ, bình tĩnh, đáp lại không thể chê được, nhưng không chịu giúp gã gì cả.
Kẻ như gã căn bản chẳng bao giờ nghĩ trước đây mình làm gì sai. Lúc đó Chân Mạch táng gia bại sản, thậm chí không tiếc tham ô công khoản, đem hết tiền bạc cho gã, từ trước đến nay gã đều cho đó là tự nhiên, là phải như thế. Bởi vì gã đã từng đối xử tốt với Chân Mạch, yêu thương Chân Mạch, mà Chân Mạch cũng yêu gã. Vậy khi gã gặp khó khăn, Chân Mạch đương nhiên phải giúp đỡ rồi. Về phần gã lặng lẽ kết hôn, bỏ Chân Mạch mà chạy, trong lòng gã tự nhận đó là một loại sách lược. Chân Mạch nếu như yêu gã thì nên hiểu cho gã, chờ gã có năng lực, phát tài, sẽ trở về, Chân Mạch nên chờ gã, tiếp tục yêu gã, tựa như mấy thứ kịch sến súa ba xu. Chỉ là, tình huống giờ đã khác, khiến gã không theo kịp.
Vô luận là lúc ở nước ngoài hay khi trở về nước, gã chưa từng đi tìm hiểu những gì Chân Mạch đã gặp phải những gì sau khi gã đi. Hiện tại gã thấy Chân Mạch còn xuất sắc hơn trước đây gấp trăm lần, ngay cả bề ngoài cũng vì khí chất lãnh, thành thục mà trở nên tú mỹ hơn nhiều, tự nhiên cũng càng thêm hấp dẫn. Vì vậy, gã chẳng có chút gì hối hận chuyện xưa, trái lại cho rằng Chân Mạch vẫn sống rất tốt. Người thanh niên này hiện tại không chỉ cơm no áo ấm còn có ái tình tư nhuận, địa vị xã hội càng cao, hoàn toàn nhìn không ra những tổn thương trước đây. Bởi vậy, Tiết Minh càng thêm tự động quên đi sự đê tiện trước kia của mình, càng chẳng thèm nghĩ tới những gì gã đã làm sẽ gây tổn thương cho người khác đến thế nào.
Tiết Minh ngồi ở trước bàn công tác, phiền não, bực bội mà hút thuốc, trong lúc tâm loạn như ma, miên man suy nghĩ mà chính gã cũng chẳng biết mình đang nghĩ gì. Thật vất vả kiềm chế tâm tình của mình, gã mở ngăn kéo, lấy ra một xấp danh thiếp, lật từng tờ từng tờ mà nhìn, tỉ mỉ nhớ lại thân phận, bối cảnh, tiền tài, quyền thế và quan hệ của mình với đối phương. Một lúc lâu, gã mới lấy ra danh thiếp của Cao Kiến Quân, lập tức nắm lấy điện thoại.
———————–
Cao Kiến Quân rất sảng khoái chấp nhận lời mời của gã. Bởi vì bữa trưa, bữa tối mấy ngày nay đều đã lên lịch hẹn sẵn rồi, anh liền hẹn sáng thứ 2 đi ăn điểm tâm với gã, sau đó cười lạnh buông điện thoại.
Đặt trước mặt anh là giấy ly hôn của anh với Y Lâm.
Luật sư của anh đã cố gắng hết mức, vì anh giành giật quyền giám hộ của con trai nhưng Y Lâm yêu cầu trước khi Cao Thiên Hoa 12 tuổi, bé vẫn phải sống với cô, Cao Kiến Quân phải đưa tiền sinh hoạt, ngày nghỉ cuối tuần mới có thể đón con về. Cao Kiến Quân sau nhiều lần cân nhắc đã đồng ý.
Về phương diện chia tài sản, dù là Y Lâm hay bất động sản trên danh nghĩa Cao Kiến Quân đều do Y Lâm sở hữu, về phương diện tiền mặt, Y Lâm không quan tâm, cô biết tiền mặt gởi ngân hàng của Cao Kiến Quân cũng không nhiều, nhiều lắm cũng chỉ vài triệu, cái này cho cô cũng chẳng thèm. Cô muốn 20% trong số 37% cổ phần của Cao Kiến Quân trong bất động sản Minh Châu, thêm 11% của cô ở bất động sản Minh Châu, cô liền biến thành đại cổ đông của công ty. Những cổ phần, chứng khoán có giá trị khác trên danh nghĩa của Cao Kiến Quân, cô đều chiếm lấy một nửa. Cứ như vậy, cô liền trở thành nữ phú hào thân gia bạc triệu.
Cao Kiến Quân nhìn lại đơn ly hôn vài lần, một chữ cũng không sửa rồi cầm bút, ký tên mình lên.
Trong văn phòng anh còn có Y Lâm và hai luật sư của họ. Cao Kiến Quân ký tên, luật sư anh lập tức đưa đơn cho luật sư Y Lâm, luật sư lại đưa cho Y Lâm.
Y Lâm rất bình tĩnh, ký tên.
Hai vị luật sư như trút được gánh nặng, rất chuyên nghiệp đối với đương sự của bản thân nói: “Như vậy, chín giờ sáng mai, mời hai người đến Cục Dân chính làm thủ tục.”
Y Lâm gật đầu, đứng dậy. Từ đầu tới đuôi, cô đều ngồi trên sofa, không nhìn Cao Kiến Quân một cái.
Cao Kiến Quân thì ngồi sau bàn lớn, không nói một câu với cô.
Hai vị luật sư vừa cùng nhau rời khỏi, vừa thương lượng công việc chuyển tên bất động sản, chứng khoán có giá trị cùng cổ phần.
Cao Kiến Quân day day huyệt Thái Dương đang đau nhức, dựa vào thành ghế, nhắm mắt.
Kết thúc cuộc hôn nhân này, với anh mà nói, cũng có chút khổ sở. Cuộc hôn này đã chứng kiến toàn bộ thời thanh xuân của anh, chứng kiến lịch sử dựng nghiệp gian nan của anh. Hôm nay, nó bị đặt dấu chấm hết. Tuy nói đây là kết quả rất khổ cực mới có được nhưng anh không có chút vui mừng, trái lại có chút thương cảm.
Cuộc xã giao tối nay, Cao Kiến Quân luôn luôn biết tiết chế đã uống say.
END 41
Mục lục