Trong phòng ngào ngạt hương thơm khiến bụng hắn sôi ùng ục.
Thẩm An Ninh vẫn ở bên cạnh hắn, xem TV, chỉ là vặn nhỏ âm thanh. Thấy hắn mở mắt, Thẩm An Ninh rất vui vẻ, kêu: “Kiến Quân, Mạch Mạch tỉnh rồi.”
Cao Kiến Quân liền bưng một chén canh đi ra, cười cười: “Nè, uống một chén canh nấm cho khỏe.”
Thẩm An Ninh cười hì hì: “Đúng vậy đúng vậy, ảnh nấu canh giỏi lắm đó. Sợ cậu đang bệnh mà uống canh nhiều dầu mỡ sẽ ngán nên dùng 10 loại nấm nấu canh cho cậu đó, thanh đạm mà dinh dưỡng.”
Chân Mạch cười gật đầu, ngồi dậy, nhận chén canh, chậm rãi uống. Trong canh có nấm hương, nấm đầu khỉ, dương can khuẩn, kê tông khuẩn, lão nhân đầu khuẩn, trúc tôn,…. quả nhiên rất ngon, canh ấm nóng uống một ngụm, ấm cả ruột gan.
Cao Kiến Quân bưng một cái bàn vuông đến trước mặt Chân Mạch, Thẩm An Ninh vui vẻ theo sát anh, bưng ra mấy món, nói với Chân Mạch: “Mấy món này là ảnh làm đó, cậu nếm thử coi.”
Chân Mạch cười gật đầu: “Giờ tôi mới biết, thì ra mấy món được nói là An Ninh tự làm trước kia đều là do có cao thủ hỗ trợ hết.”
Thẩm An Ninh vừa nghe liền cười ha ha, Cao Kiến Quân cũng nhịn không được cười cười.
Ba người vây quanh bàn ăn, ngồi xếp bằng trên thảm. Thẩm An Ninh lập tức đắp thêm cho Chân Mạch một cái áo ngủ bằng nhung, Cao Kiến Quân xới cơm đưa đến tận tay hắn.
Chân Mạch vẫn cười cười nhưng không còn khách khí ‘cám ơn’ nữa, hiển nhiên hắn đã xem hai người họ như người thân, không cần khách khí làm gì nữa.
Ba người vừa ăn vừa xem tin tức trên TV: “Đang lúc trời đông giá rét. Các công ty lớn ở thành phố ngược gió đội tuyết đi vào khu Lộ Châu, bọn họ đều quyên tặng tiền, xuất lực vì giáo dục tại vùng núi này.”
Bọn họ đều nhìn về phía màn hình, thấy Lương Hân, Tiết Minh Dương, Cao Kiến Quân, và các ông chủ quyên tiền khác, tất cả đều được lên màn ảnh. Khuôn mặt mỉm cười của Chân Mạch đặc biệt ăn hình, đẹp trai nên có vẻ như được phóng viên, biên tập thiên vị, thời gian quay hắn nhiều hơn những người khác một chút. Tổng cộng 10 giây, chủ yếu là lúc hắn nói chuyện cùng với cô bé thắt khăn quàng đỏ cho hắn, sau đó là khuôn mặt tươi cười của cô bé, cực kỳ cảm động.
Thẩm An Ninh cười nói: “Mạch Mạch đẹp nhất.”
Cao Kiến Quân cũng gật đầu: “Đúng vậy, rất cảm động.”
Chân Mạch cười lắc đầu: “Đây cũng đâu phải diễn kịch, cần gì đẹp? Tôi chỉ là làm công, anh mới là ông chủ có thực lực nhất.”
Cuối cùng là phỏng vấn Lương Hân, cô đánh giá rất cao những doanh nhân làm việc thiện này, sau đó đại diện cho trẻ em vùng núi này cảm ơn bọn họ.
Xem xong, không ai nói lại chuyện này, bọn họ tán gẫu với nhau rồi tiếp tục ăn.
Ánh mắt Cao Kiến Quân nhìn Chân Mạch mang theo sự thương tiếc vô cùng, anh không ngừng bảo hắn ăn nhiều lên. Sau khi ăn xong còn cẩn thận tỉ mỉ cho hắn uống thuốc, chăm sóc rất cẩn thận.
Chân Mạch nhìn các hành động có chút khác thường của anh thì cũng hiểu, anh đã biết chuyện của mình. Thế nhưng hắn không nói gì thêm, chỉ cười cười, không từ chối, không cãi lại.
——————-
Sáng sớm hôm sau, hắn cảm thấy người đã khỏe hơn liền muốn đi làm ngay. Cao Kiến Quân cùng Thẩm An Ninh đều ngăn cản.
Chân Mạch cười khẽ: “Nếu như tôi không đi làm, chỉ sợ có người lại cho rằng tôi giận dỗi, trái lại hiểu lầm. Hơn nữa, tôi khỏe rồi. Tôi bệnh nhanh, hết cũng nhanh, chỉ cần đúng bệnh hốt thuốc là khỏi thôi hà.”
Hai người hết cách với hắn, đành để hắn đi, nhưng họ kiên quyết đưa Chân Mạch đến tận Chí Tôn Square thì mới yên tâm.
Đưa hắn đến chỗ làm, Cao Kiến Quân lại đưa Thẩm An Ninh đến chỗ Trịnh Nam, sau đó mới đi công ty.
Trịnh Nam đã sửa chữa lại nhà ở một chút, phòng khách đổi thành phòng luyện thanh, trên tường có treo một cái gương lớn, bàn thì dọn ra sân thượng, biến sân thượng thành phòng khách kiêm nhà ăn.
Hiện tại, Trịnh Nam tận tâm tận lực huấn luyện Thẩm An Ninh, ngoại trừ hát, còn dạy cậu múa, khiêu vũ, phát huy hết tiềm năng của cậu.
Thẩm An Ninh luôn luôn dữ thế vô tranh, chưa từng nỗ lực nhiều như thế. Hiện tại cậu rất hiểu, chỉ cần hôn nhân Cao Kiến Quân một ngày đêm chưa giải quyết xong, thì ngày đó cậu chưa được an bình, căn bản không có khả năng hát nữa. Theo Trịnh Nam học tập, thu album, là lối thoát duy nhất hiện tại của cậu.
Trịnh Nam vừa đổi đồ tập, đang chờ cậu.
Thẩm An Ninh lanh lẹ thay đồ, đổi giầy.
Trịnh Nam hướng dẫn cậu làm nóng người, giãn gân cốt, dạy múa.
Thân thể hai người đều đặc biệt linh hoạt, Trịnh Nam thân hình cao lớn, khi múa nhìn nhẹ nhàng mà hữu lực, Thẩm An Ninh so với Trịnh Nam trẻ hơn, vóc người cũng nhỏ nhắn hơn, múa cũng thêm mềm mại. Hai người phối hợp với nhau một cương một nhu, cực kỳ hoàn mỹ.
Luyện được một nửa, hai người đều mồ hôi nhễ nhại, liền ngồi ở sân thượng nghỉ ngơi một hồi, uống nước.
Trịnh Nam vừa cầm khăn lau mồ hôi vừa cười nói: “Tôi đã ghi hình chúng ta luyện tập lại đưa cho công ty, bọn họ cảm thấy rất được, dự định ký hợp đồng với em. Có bọn họ giúp, em sẽ nổi nhanh thôi.”
Thẩm An Ninh ngại ngùng nói: “Em không hiểu mấy chuyện này, tất cả đều nghe lời anh thôi.”
Trịnh Nam mỉm cười: “Em yên tâm, tôi sẽ sắp xếp tốt mọi chuyện, em chỉ cần chuyên tâm luyện âm, học múa là đủ rồi.”
“Vâng.” Thẩm An Ninh gật đầu.
Gần đây Trịnh Nam lúc nào cũng dung quang toả sáng, tiếu ý ngâm ngâm, vừa nhìn là biết được tắm trong bể tình rồi. Thẩm An Ninh cũng vui thay hắn, chỉ là ngại hắn đang là thầy mình, không tiện trêu chọc.
——————-
Thời gian cứ như vậy trôi, sinh nhật Chân Mạch bọn họ không thể cùng nhau tổ chức. Tâm tình Chân Mạch rất tệ, mượn cớ muốn tăng ca, từ chối tổ chức tiệc. Thẩm An Ninh rất lo, muốn đi tìm hắn, lại bị Cao Kiến Quân can lại.
“Để cậu ấy yên tĩnh một chút đi.” Cao Kiến Quân ôn hòa nói. “Giờ cậu ta đang buồn, gặp em cũng chỉ cố mà cười thôi, cứ để cậu ta yên tĩnh một thời gian đã.”
Lúc này Thẩm An Ninh mới nhịn xuống, không quấn lấy Chân Mạch. Đến tận nửa tháng sau, đêm trước Giánh Sinh, cậu mới gọi điện thoại cho Chân Mạch: “Đêm nay đi chơi được không? Chúng ta gặp ở “Khiêu Vũ Với Bầy Sói” nha?”
Chân Mạch mỉm cười: “Được, đi làm xong tớ tới ngay.”
Đêm nay Thẩm An Ninh chỉ có 1 show, chính là ở “Khiêu Vũ Với Bầy Sói”, đây là buổi diễn cuối cùng của cậu. Các quán bar khác đều đã buộc cậu nghỉ cả rồi. Lực lượng phía sau kia như một bàn tay to đen tối, nặng nề chụp lấy cậu, khiến cậu nghẹt thở. Hiện tại, cậu đã nghỉ ở các quán bar, trong lòng tuy rằng không dễ chịu nhưng rốt cuộc cũng nhẹ nhõm.
Chân Mạch tới quá muộn, quán bar đã sớm chật cứng, căn bản không còn chỗ ngồi. Hắn cố lách tới quầy bar mà ngồi.
Ở đây cũng đã chật như nêm, nhân viên phục vụ muốn đưa rượu cũng phải cao giọng gọi “cho qua, cho qua”, mới chừa ra được một khe hở đủ vói tay qua.
Chân Mạch nhìn xung quanh là đã thấy đau đầu, thật vất vả mới được một người bạn ở đây, Ellen nhìn thấy, lúc này mới có được một chỗ trong quầy bar.
Quán bar giờ này ồn ào kinh khủng, ai muốn nói chuyện cũng phải hét lên mới nghe thấy tiến. Chân Mạch ngẩng đầu nhìn lên sân khấu. Có một cô gái trẻ tuổi tóc dài mặc đồ trắng, quần dài đang hát bài “Mộng tỉnh thì phân”.
Giọng ca cô gái trong vắt như nước.
Đây là một bài hát xưa, phía dưới có không ít người lẩm nhẩm hát theo ca, cuối cùng biến thành đại hợp xướng.
Chân Mạch nghe mọi người đem một bài ca buồn như thế mà hát đến khí thế ngất trời, tâm trạng không khỏi tốt lên, cười thành tiếng.
Khi cô gái trẻ hát xong, Thẩm An Ninh lập tức lên sân khấu.
Chân Mạch ngồi ở một góc, ngọn đèn da cam chiếu hắt lên mặt, lúc này giơ tay cao cao, vẫy cậu.
Thẩm An Ninh cũng thấy hắn, lập tức vui vẻ cười rộ lên.
END 34