Nghênh diện là một nắm đấm vung tới, Vệ Thư Tuân lùi về sau một bước tránh thoát: “Đông Nam, mày làm gì?”
“Còn dám hỏi tao làm gì!” Nghiêm Đông Nam tức giận: “Mày vì sao bán đứng tụi tao?”
Đi cùng Nghiêm Đông Nam còn có ba thằng bạn khác, đều mang vẻ mặt lên án: “Thư Tuân mày quá không nghĩa khí, lại nói cho ba má tụi tao tới tìm.”
“Mày có biết tụi tao mất mặt đến chừng nào không!” Nghiêm Đông Nam dồn Vệ Thư Tuân vào góc tường, thét vào y: “Một đám người xông vào quán, hét lớn gọi tên tụi tao, nói muốn tìm con… Tụi tao bị giám đốc đuổi ra, trong quán ai cũng cười chết!”
“Chuyện này thành trò cười rồi.” Lý Triết Hữu mập mạp đứng bên cạnh Nghiêm Đông Nam bổ sung: “Đồn ra khắp nơi, tụi tao cả phòng bida cũng không dám đi, người chỗ đó cũng cười nhạo.”
“Uổng công tụi tao coi mày là huynh đệ, ngươi không nói nghĩa khí, phản bội tụi tao.” Nghiêm Đông Nam chỉ vào Vệ Thư Tuân: “Nếu không phải tại mày, sao tụi tao lại bị cười nhạo chứ.”
“Tao nói nè, ta mới là người nên tức giận đó!” Vệ Thư Tuân buông bịch đồ xuống, hai tay ôm ngực, nhìn chằm chằm vào Nghiêm Đông Nam: “Tụi mày lấy tao làm cớ, có thằng nào sủa một tiếng cho tao hay chưa?”
“Là tại mày tắt máy…”
“Vậy 5 ngày không về nhà thì sao?” Vệ Thư Tuân truy vấn: “Một ngày hai ngày còn đỡ, tao giúp tụi mày chống đỡ, 5 ngày không về, lại tắt máy không liên lạc được, ba má tụi mày xông thẳng vào nhà tao đòi người, tụi mày kêu tao làm sao đây?”
“Mày nói không biết…”
“Sau đó để má mày tiếp tục quậy nhà tao?”
Vệ Thư Tuân chọt chọt ngực Nghiêm Đông Nam: “Mày không biết má mày tính tình thế nào hả? Nói cho mày biết Nghiêm Đông Nam, tao còn muốn tìm tụi mày tính sổ đó, tụi mày tự chơi trò mất tích, làm hại mẹ tao bị khinh bỉ, việc này tụi mày nói bỏ qua, tao còn chưa cho phép đó!”
Bọn Lý Triết Hữu phía sau Nghiêm Đông Nam rụt lui: “Thư, Thư Tuân, tụi tao vốn chỉ tính đi một ngày, mới lấy cớ tụ ở nhà mày, sau đó…”
“Sau đó cái gì?” Vệ Thư Tuân nhìn chằm chằm Lý Triết Hữu, y cũng rất ngạc nhiên nguyên nhân làm tụi nó mất tích 5 ngày.
“Là, là đại ca Thành nói…”
“Không nói cho mày.” Nghiêm Đông Nam trừng Vệ Thư Tuân: “Vốn tính về sau tốt hơn liền kéo mày nhập bọn, nhưng mày đã không nghĩa khí, cho nên chuyện này *éo liên quan đến mày.”
“…” Vệ Thư Tuân rất muốn văng tục một câu, đã nhiều năm chưa nghe qua câu như thế. Hồi tiểu học y từng nói với một đứa bạn học tính cách không hợp “Cậu không giống tụi này, không mang cậu cùng chơi đâu”, không ngờ sau 17 tuổi những lời này bị người ta phun trả lại.
“Ai thèm chứ, tụi mày có thể có chuyện gì tốt, giỏi lắm chỉ là…”
“Mấy cậu làm gì đó?”
Một giọng nói lạnh lùng đánh gãy lời của Vệ Thư Tuân, ngẩng đầu, liền nhìn đến phía sau bọn Lý Triết Hữu có một thanh niên mặt vô cảm đang đứng. Thanh niên cao hơn người khác một cái đầu, tuổi chừng hai mươi, mày kiếm mắt sáng, mặt vô cảm, lạnh lùng nhìn chằm chằm mấy thiếu niên hư hỏng Nghiêm Đông Nam. Hắn mặc một chiếc áo gió đen bóng, khi đi tới đôi giày da dưới chân phát ra tiếng bước đi theo tiết tấu, vô hình lộ ra vẻ uy hiếp, bọn Lý Triết Hữu nhát gan bất giác đã dựa sát vào sau lưng Nghiêm Đông Nam.
“Mấy cậu đang trấn lột à?” Người kia hỏi, giọng trầm thấp mà nguy hiểm.
“Lo chuyện bao đồng.” Vừa phun ra một câu, cảm giác như đã thua. Nghiêm Đông Nam ngoài miệng không chịu thua, trong lòng lại đang bồn chồn, chủ yếu là cái người này thật sự rất có lực áp bách, là thân thích của Vệ Thư Tuân sao?
Hung hăng trừng Vệ Thư Tuân một cái, Nghiêm Đông Nam xoay người: “Vệ Thư Tuân, lần sau lại tìm mày tính sổ, chúng ta đi.” Rồi dẫn đám bạn hoả tốc rời đi.
Nhìn bóng họ chạy xa, Vệ Thư Tuân thở dài, ngẩng đầu cười cười với người như núi băng trước mặt: “Cám ơn anh.” Nếu không phải người này chen vào giữa chừng, y giận quá, đại khái sẽ nói ra mấy từ mang ý vũ nhục.
Trộm cắp. Lời như thế là người khác nói về bọn họ, cho dù họ chỉ đơn thuần đến tiệm net chơi game. Nhưng trong mắt một số người, họ nhất định cũng đi làm mấy chuyện xấu như móc túi ăn trộm. Có đôi khi trong nhà mất đồ còn hoài nghi là họ làm.
Vệ Thư Tuân nói không lựa từ, thiếu chút nữa phun ra những từ này. Tuy đám bạn không nói, nhưng mọi người quen biết nhiều năm như vậy, cũng không nên vì chuyện này mà đến mức trở mặt. Chờ hai bên đều hết giận, mọi người vẫn là bạn tốt. Nhưng một khi nói ra những lời vũ nhục đó… họ sẽ không còn cơ hội vãn hồi, may mà cuối cùng chưa có nói ra.
Người nọ lạnh nhạt gật đầu, một chữ cũng không đáp liền rời đi.
Vệ Thư Tuân nhặt cái bịch lên, thở dài: “Vốn tưởng hỏi tụi nó rốt cuộc làm cái gì, không ngờ vừa gặp một cái là cãi nhau… Ai…”
Khối 12 nhập học sớm hơn các khối khác hơn cả nửa tháng, ngày mai chính là ngày đến trường báo danh, nhiệm vụ của Vệ Thư Tuân chỉ mới làm được chừng 1/3 một quyển bài tập toán, tiến độ nhiệm vụ hiện nay là 8%. Bất quá lần này thời gian máy học tập đặt ra là một tháng, cho nên Vệ Thư Tuân còn có chút thư thả.
Lúc báo danh, Vệ Thư Tuân nộp bài tập nghỉ tết lên. Tuy y không để thứ này vào mắt, nhưng nếu làm rồi, sẽ không có lý gì mà bỏ không.
Mắt lớp trưởng phụ trách thu bài tập trợn ra đến lọt tròng, lật lật sách bài tập, không tin nổi mà hỏi: “Thật sự là cậu tự làm á?”
Vệ Thư Tuân trừng cậu một cái: “Rồi sao, ý kiến gì?”
“Không không không…” khi lớp trưởng ôm sách bài tập đi ra ngoài, vẫn nhịn không được nói thầm: “Tên này phát sốt à?”
Tiết đầu là phát sách giáo khoa, tiết thứ 2… thi. Cô dạy văn, đồng thời là chủ nhiệm của họ- Cô Dương tỏ vẻ muốn trắc nghiệm tiến độ học tập của mọi người lúc nghỉ. Vệ Thư Tuân trong nháy mắt thấy hơi khẩn trương, vốn y chưa bao giờ quan tâm thi cử gì hết, nhưng sau khi có cái máy học tập kia, y vừa nhìn thấy sách vỡ gì liền khẩn trương lên, sợ nó lại tuyên bố nhiệm vụ gì đó.
Tỷ như thi phải đến bao nhiêu điểm chẳng hạn.
May mà máy học tập không có tuyên bố nhiệm vụ, Vệ Thư Tuân cũng tùy tùy tiện tiện làm. Chủ nhiệm đi qua cạnh bàn Vệ Thư Tuân, gõ gõ bàn, vẻ mặt quan ái cộng thêm cổ vũ nói “Làm bài tập rất tốt, về sau tiếp tục cố gắng.”
Vệ Thư Tuân bỗng cảm thấy áp lực thật lớn. Chủ nhiệm là một cô giáo tốt, rất quan tâm thành tích của mỗi học sinh, ban đầu bởi vì Vệ Thư Tuân dạy mãi không sửa, cô đã quá thất vọng, chẳng quan tâm đến y. Hiện giờ vì thứ bài tập này, hình như lại bắt đầu chú ý nữa.
Vốn không có nhiệm vụ của máy học tập, Vệ Thư Tuân muốn thoải mái lăn lộn qua cuộc thi này, ai biết chủ nhiệm chuyển một vòng, đến chỗ y nhìn một cái, chuyển một vòng, lại tới nhìn một cái. Cái ánh mắt tràn ngập cổ vũ từ ái y như mẹ này, làm lông tơ Vệ Thư Tuân dựng cả lên.
Vội vàng vội vội điền hết các vấn đề nhỏ phía trước, Vệ Thư Tuân không chú ý tới mình chả tốn thời gian tự hỏi môn ngữ văn y không am hiểu này chút nào, liền làm xong. Đề tập làm văn cuối cùng, là một bài văn nghiêng về tả cảnh. Thuận theo năm mới, tiêu đề tên là《 Đêm đông 》.
Cái Vệ Thư Tuân tối không am hiểu trừ văn ngôn ra, chính là làm văn. Hơn nữa làm nhiều đề thi như vậy rồi, vừa khai giảng còn phải thi, y thật sự không muốn tốn tế bào não nữa. Nhớ tới máy học tập có một bài văn thưởng cho, Vệ Thư Tuân triệu hồi nó, bảo nó trong đầu “Cho tao phần thưởng bài văn kia đi.”
“Xác định lãnh thưởng?”
“Xác định.”
Trong hư không trước mắt lập tức xuất hiện một bài văn, Vệ Thư Tuân không chút do dự đề bút chép xuống. Đương nhiên, để không làm ai chú ý, y thỉnh thoảng dừng lại suy ngẫm, còn viết vài bản nháp. Khi chủ nhiệm đi qua nhìn nhìn, lập tức hai mắt sáng lên, dừng lại.
Bài văn ưu tú toàn quốc hai năm sau, trình độ tự nhiên rất cao. Chủ nhiệm nhìn Vệ Thư Tuân làm bộ làm tịch sau khi tự hỏi bắt đầu làm văn, vừa lòng gật đầu. Cảm thấy học sinh này kỳ thật rất có tài hoa, chỉ không thích học mà thôi. Hiện giờ nếu chịu học, cô nhất định phải giám sát cho kỹ, giao nhiều nhiều bài tập, tranh thủ để thành tích của y đuổi theo kịp các bạn.
________________________________-
Thấy người qua đường giáp kia ko? Tui đọc nhiều truyện rầu và chia sẻ kinh nghiệm là thằng qua đường giáp nào khí chất nạnh nùng or mặt vô cảm or quá đẹp trai or anh hùng cứu mĩ nhân or nổi bật thì ko là công cũng là thụ… lộn là phản diện or nam phụ đó. Mọi người đoán anh nạnh nùng kia là ai =)))