Beta: Vương Gia
——————
Năm 2057, một đảo nhỏ đột ngột bay lên khỏi mặt đất, làm khiếp sợ cả thế giới.
Hòn đảo này là một hoang đảo trống trải, mặt trên vừa không có hoa cỏ đặc biệt cũng không có chim thú, lại làm cho du khách cả thế giới đổ xô đến. Đây là đảo chim lơ lửng đầu tiên trong lịch sử nhân loại, tuy nó chỉ bay lên không hơn mười mét, nhưng cũng đủ mới lạ.
Nghe nói, kinh phí nghiên cứu tàu vũ trụ kiểu mới và đảo bay bởi vì giá vé du lịch đã kiếm về được, nhìn dáng vẻ đám người kia, chỉ sợ còn tiếp tục kiếm được một kho tàng. Vệ Thư Tuân lười quản cái này, đảo bay này chỉ là hàng mẫu luyện tập, bọn họ còn phải tiếp tục nghiên cứu, thẳng đến có thể hoàn mỹ chế tạo ra Không thành mới thôi.
Mỗi lần nghiên cứu sẽ có chút tiến bộ, không thành thứ hai như tìm hải đảo làm, đến cái thứ ba, mọi người thử cải tạo một trấn nhỏ, nâng cả trấn nhỏ lên không.
Theo tư liệu lịch sử của máy học tập, năm đó Không thành cất cánh vội vàng, mép rìa sụp xuống, đất đai nứt vỡ, rất nhiều người ngã xuống từ bên rìa và cái khe, ngã chết tươi.
Vệ Thư Tuân tuyệt đối không cho phép Không thành mình chế tạo xuất hiện vấn đề này, cho nên y cần lần lượt thực nghiệm.
Trấn nhỏ xa xôi vốn gần như không người ở lại trở thành thánh địa du lịch, vô số kẻ có tiền vung tiền mua nhà trên trấn đó, chỉ vì xin quyền cư trú trên trấn bay này. các thành thị nhìn thấy ngon ngọt tranh nhau xin quốc gia trở thành Không thành. Nhưng lượng công trình thành thị cực kỳ khổng lồ, Vệ Thư Tuân tốn hơn mười năm, cuối cùng cũng chỉ nâng được 6 thành phố lên không, cộng thêm hai tiểu đảo và một trấn nhỏ, tổng cộng 9 chỗ tránh nạn. đến cuối cùng, Vệ Thư Tuân dựa vào kỹ thuật tốt nhất cải tạo Thành phố A thành Không thành, cuối cùng cũng dừng bước chân của mình lại.
Y đã già rồi, tóc hoa râm, mặt đã nhăn nheo, mắt mờ cả, cũng không có sức để làm việc. Lúc về nhà, là Vệ Nam lái xe, chở Chu Tuyền cũng đã già tới đón y.
Chu Tuyền lớn tuổi hơn Vệ Thư Tuân, nhưng kiếp sống quân nhân khiến thân thể hắn khỏe mạnh hơn nhiều, hai người thật cẩn thận đỡ Vệ Thư Tuân lên xe, Vệ Thư Tuân cười: “Các người chê tôi già rồi đúng không? Đi chút vậy cũng cần các người đỡ?”
“Ba, con khó được có cơ hội hiếu kính ba, ba cũng đừng ý kiến nữa!” Vệ Nam nói.
Cửa xe đóng lại, Vệ Thư Tuân nhìn về phía các đồng nghiệp, bạn bè đi theo làm bạn với y nhiều năm ngoài cửa sổ, trong mắt chứa đầy lưu luyến.
“Ai, già rồi, về hưu, không biết mười mấy năm còn lại mình nên làm gì.”
Chu Tuyền nắm lấy tay y: “Theo tôi là được rồi.”
Vệ Thư Tuân cười nắm lại tay hắn: “Trước kia đều là mình đi theo tôi, giờ cuối cùng đến phiên tôi đi theo mình rồi.”
Sáng sớm thức dậy sau hôm về hưu, Vệ Thư Tuân đột nhiên phát hiện mình không cần đeo kính, cảm giác thân thể cũng thoải mái rất nhiều.
Máy học tập dùng người máy nano cuối cùng chữa trị thân thể và đôi mắt cho y.
Vệ Thư Tuân nhìn gương mặt như trẻ lại mấy tuổi của mình trong gương, lắc đầu bật cười: “Cái tuổi này rồi, mắt nhìn được hay không thì có ích lợi gì chứ!”
“Tôi muốn ông vui vẻ.” Máy học tập nói.
Vệ Thư Tuân mấy năm trước lần lượt tiễn bước cha mẹ, bởi vì con cháu hiếu thuận, Cha Vệ Mẹ Vệ cảm giác đời này không còn tiếc nuối, đi rất an tường, Vệ Thư Tuân lại cực kỳ bi thương. Nếu không có Chu Tuyền và Vệ Nam ở bên cạnh y, y có thể đã kiên trì không nổi nữa. Máy học tập không có cảm xúc mãnh liệt như nhân loại, nhưng hắn không thích Vệ Thư Tuân khổ sở, cho nên nghĩ đủ khả năng trợ giúp y.
Vệ Thư Tuân sụp mắt xuống: “Cảm ơn, máy học tập.”
Tuy lúc đầu gặp nhau là bắt đầu cực kỳ tệ hại, nhưng Vệ Thư Tuân thủy chung may mắn và cảm kích máy học tập đã đến đây.
Chu Tuyền về hưu sớm hơn Vệ Thư Tuân vài năm, hắn biết thân thể Thư Tuân không tốt lắm, đặc biệt đi học trung y, còn thi đậu giấy phép bác sĩ dinh dưỡng, liền tính chờ sau khi Thư Tuân về hưu, cố gắng điều trị thân thể y.
Biết máy học tập đã chữa trị thân thể và đôi mắt cho y, không cần hắn nhiều chuyện, hắn cũng không ảo não, vui vẻ mà mang Vệ Thư Tuân đi các nơi trên thế giới để du lịch.
Singapore, Maldives, Paris, Aegean Sea…
Hai người khi trẻ đều vây trong trách nhiệm và sự nghiệp, ngay cả thời gian bên nhau cũng rất ít, ngược lại đến khi già cả, mới có thể như cặp tình nhân bình thường để lại dấu chân và đi qua các nơi trên thế giới.
Như vì bù lại tiếc nuối, Chu Tuyền dồn hết sức lực muốn dẫn Vệ Thư Tuân du lịch cả thế giới, chụp lại hình ảnh của hai người. Nhưng mà, thời gian trẻ tuổi nhất xinh đẹp nhất của họ đã sớm qua đi, trên ảnh chỉ ghi khắc lại hai cụ già hiền lành mà hạnh phúc.
Hai người du lịch bên ngoài hơn ba năm, mãi đến khi nhận được tin Vệ Nam kết hôn, mới chấm dứt hành trình.
Vệ Nam từ sau khi tốt nghiệp Đại học A, cũng tiến vào Trung tâm hàng không Tây Lâm làm việc, không có dựa vào tiếng tăm che chở của Vệ Thư Tuân, cậu hoàn toàn dựa vào năng lực của mình trở thành người phụ trách trạm không gian, đồng thời cũng là tổng chỉ huy hàng không dự bị. bạn gái cậu cũng là nghiên cứu viên trung tâm hàng không, điều này tốt hơn Vệ Thư Tuân nhiều, ít nhất bọn họ không cần bỏ lỡ lẫn nhau.
Vệ Nam sau khi kết hôn, mua lại biệt thự ở ngay bên cạnh, để gần mà chiếu cố hai ba ba.
Chu Tuyền thật ra còn muốn mang Vệ Thư Tuân tiếp tục du lịch, nhưng Vệ Thư Tuân quen cuộc sống tử trạch, về đến nhà một hồi xương cốt liền lười, không chịu động nữa. Chu Tuyền lại nuôi thêm hai con chó, một con mèo đem về chăm sóc, hai người mỗi ngày sáng sớm dẫn chó cùng tản bộ, trở về lại ghẹo ghẹo chú mèo ngạo kiều kia, vẫn duy trì lượng hoạt động nhất định, thân thể của Vệ Thư Tuân cũng cường tráng không ít.
Chỗ ở hiện tại của họ vẫn là ở thành phố hàng không, nơi này hoàn cảnh tuyệt đẹp, dòng người thưa thớt, lui tới đều là nghiên cứu viên và người nhà trong thành phố hàng không vũ trụ, tùy tiện xách một người qua đường cũng có thể giảng một chuỗi thuật ngữ chuyên nghiệp, tán gẫu lên nghe đặc biệt thú vị.
Duy nhất làm Vệ Thư Tuân phiền não chính là, bởi vì thanh danh của y quá lớn, đám nghiên cứu viên tuổi nhỏ của thành phố hàng không hễ cứ đi qua cửa nhà y là sẽ thật cẩn thận thả chậm bước chân, không ai dám lớn tiếng ồn ào trong phạm vi 100 mét nhà y, ngay cả con chó y nuôi sủa bậy vào người ta, người ta trái lại còn xin lỗi y nữa.
“Ba, bọn họ là tôn kính ba.” Vệ Nam nghe ba ba oán giận như vậy, bất đắc dĩ giải thích.
Sau khi cậu vào Trung tâm hàng không Tây Lâm, mới biết được ba ba lợi hại như vậy. Năm hai đã được Trung tâm hàng không Tây Lâm đặc biệt thu nhận sử dụng, năm tư tham gia dự án Hàng không có người lái, cũng trở thành người phụ trách trung tâm, 28 tuổi trở thành tổng chỉ huy tuổi trẻ nhất từ trước tới nay. Các loại thành tựu khác càng là nhiều không đếm xuể, hễ là thực nghiệm có Vệ Thư Tuân tham dự, liền chưa từng thất bại. cộng thêm 9 tòa Không thành hiện tại còn lơ lửng trên bầu trời, Thành phố A tòa thứ 10 do là thủ đô tạm thời chưa đủ điều kiện bay lên. Sau đó Vệ Thư Tuân về hưu, viện khoa học tính tiếp nhận kỹ thuật nâng thành này, tiếp tục chế tạo Không thành, lại làm thế nào cũng không thể thành công. Theo đồng nghiệp từng tham dự nói, thật sự quá khó, chỉ một mục duy nhất là chú ý cân bằng động lực, bọn họ đã nghiên cứu mấy lần, cuối cùng cũng không thể xác định thành thị bay lên có bị lật hay không, không thể không buông tha chế tạo Không thành.
Nhưng ngoài Không thành, kỹ thuật tàu vũ trụ kiểu mới lại được tận dụng đầy đủ. Tên lửa không nói, bộ phận máy bay chiến đấu và máy bay dân dụng đều cải tiến theo tàu vũ trụ kiểu mới, mà loại ô tô bay trong trí tưởng tượng lâu nay của con người không lâu trước cuối cùng cũng ra mắt thị trường. Vì thưởng cho cống hiến bao nhiêu năm nay của Vệ Thư Tuân, chiếc xe bay đánh số 000001 đầu tiên được đưa đến cửa nhà y.
Vệ Nam sau kết hôn một năm, vợ cậu sinh cho cậu một đứa con bụ bẩm, Vệ Thư Tuân đặt cho đứa cháu cái tên Vệ Tiêu Dương, hi vọng nó là một bé con khỏe mạnh sáng lạng như mặt trời, sau khi bồng được cháu là xoay người bước đi. Ngoài cửa, Chu Tuyền dắt hai chú chó chờ ở xe bay, Vệ Thư Tuân ôm ôm hắn, hai người cùng đi lên xe.
Mới vừa ngồi xuống, chú mèo đen ngạo kiều kia liền từ sau xe nhảy đến đùi y, co thành một cục khoan khoái mà kêu lên rừ rừ. Vệ Thư Tuân gãi gãi cằm nó, hỏi Chu Tuyền: “Chúng ta đi đâu?”
Chu Tuyền cười khẽ: “Tour tự lái trong nước, đi đến đâu hay đến đó.”
Vệ Thư Tuân gật gật đầu: “Dù sao ở bên mình, đi đâu cũng không sao cả.”
Năm 2076, Vệ Thư Tuân 77 tuổi.
Thân thể y đã già đến không động đậy được, ước chừng biết tuổi thọ y đã đến, Vệ Nam và Vệ Tiêu Dương hủy bỏ tất cả công việc và việc học, ở lại bên cạnh y tẫn hiếu. Về phần Chu Tuyền, đã sớm luôn canh giữ bên cạnh, chưa từng rời đi.
Máy học tập nói, nếu lúc trước không dùng người máy sinh vật nano trị liệu cho Vệ Nam, có lẽ y còn có thể sống thêm vài năm, nhưng Vệ Thư Tuân cũng không hối hận, chỉ là: “Xin lỗi, phải bỏ lại mình rồi.”
Y siết chặt lấy bàn tay đầy nếp nhăn mà vẫn mạnh mẽ như ngày nào của Chu Tuyền.
Chu Tuyền nắm lại tay y, nhẹ giọng nói: “Chờ tôi sắp xếp cho đám nhỏ xong, sẽ đi tìm mình.”
Bọn họ đều nhớ rõ, một năm sau Vệ Thư Tuân qua đời, cụm thiên thạch rơi xuống, tận thế kéo đến.
Chu Tuyền đã sớm lệnh cho Chu gia chuẩn bị tốt, mà chính hắn, nếu Thư Tuân đi rồi, trên đời này hắn đã không còn gì vướng bận. Chỉ là Chu gia cần hắn trấn giữ, Vệ Nam cần hắn bảo vệ, cho nên hắn còn phải chờ chút, đợi cho hết thảy ổn định, lại đuổi theo Thư Tuân.
Vệ Thư Tuân cũng không lo tận thế đến, mấy chục năm trước, y cũng đã chuẩn bị tâm lý. Chỉ là người quan trọng nhất của y còn sống trên đời, cho nên y phải bảo vệ bọn họ.
Mấy năm trước khi y còn làm việc được, đã sắp xếp người cũng cải tạo Trung tâm hàng không Tây Lâm bay lên, hơn nữa, dưới tình huống không ai biết, trộm trang bị vũ khí tương lai vào. Thành phố bay nguy hiểm đầu tiên đến từ động vật biến dị tập kích, vũ khí tương lai đủ để thoải mái giải quyết chúng nó. Bản thiết kế cũng giao cho Chu Tuyền, tin tưởng đến lúc đó, Chu Tuyền có thể tận dụng hết tác dụng.
Nơi này là nhà của y, nơi này có người y yêu, có con trai y, cho dù chết, y cũng sẽ không làm bọn họ đã bị tổn thương.
Hô hấp của Vệ Thư Tuân dần dần yếu đi, y cảm giác được Chu Tuyền siết chặt tay y, nghe được tiếng Vệ Nam khóc kêu y, lại không còn sức để trả lời.
“Máy học tập, tao sắp chết.” Y nói vậy trong ý thức với máy học tập.
“Ừ.”
“Tao còn chưa trở thành vĩ nhân sao?”
“Không, đã sớm thành rồi, ông đã thành người được ghi khắc vào sử sách.”
“Như vậy, nhiệm vụ hoàn thành rồi phải không?”
Máy học tập câm lặng một hồi, nói: “Đã sớm hoàn thành.”
Vệ Thư Tuân cười khẽ: “Thật tốt quá, mày có thể thoát ly khỏi tao rồi.”
Máy học tập im lặng.
“Máy học tập, đi ra khỏi tao đi, mày có thể đi tìm Tiêu Dương không?”
“Vì cái gì?”
“Chờ Vệ Thừa sinh ra, mày làm máy học tập cho Vệ Thừa đi, tính cách nó cực đoan lại quá đà, dễ đi vào ngõ cụt, hi vọng mày có thể giúp tao chăm sóc nó.”
Máy học tập im lặng một lát, nói: “Mệnh lệnh của ông, tôi để lại cho hệ thống con, hắn sẽ thay tôi chấp hành.”
“Mày thì sao?”
“Tôi không tính rời khỏi ông.” Máy học tập nói: “Ông ở thì tôi ở, ông không còn tôi đi cùng. Tôi không muốn làm máy học tập của người khác.”
“Máy học tập…” Vệ Thư Tuân đã không sức để thuyết phục hắn, trong ý thức cuối cùng, y nghe được tiếng điện tử cứng nhắc vang lên: “Khởi động quá tự hủy, 10, 9, 8, 7…”
Ầm một tiếng nổ, xa xa truyền đến tiếng chấn động kinh thiên động địa, Vệ Thư Tuân nghe Vệ Tiêu Dương hô to “Ba ba, có thiên thạch rơi xuống…”
Ý thức lâm vào bóng tối.
—— chính văn kết thúc ——