Mục lục
Kỹ Thuật Trạch Hệ Thống
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vệ Thư Tuân sẽ nghe sao? Đương nhiên không rồi!

Y từ hồi lớp 3 đã không thèm làm bài tập, tiểu học còn xài nắm đấm ép học sinh khác viết dùm, đến cấp 2 thì dứt khoát bỏ luôn. Giáo viên cấp 2 mới đầu còn gọi y đến văn phòng giáo dục mấy lần, nhưng thật sự quản không nổi nên cũng kệ luôn. Đến cấp 3, bởi vì dáng người cao lớn, đã không còn thấp hơn giáo viên nữa, mà đám bạn bè tụ tập bên người càng ngày càng nhiều, không còn ai dám quản y, Vệ Thư Tuân cả tiết học cũng ứ thèm học, nói chi làm bài tập chớ!

Đương nhiên ba mẹ cũng nghiêm khắc quản giáo, Vệ Thư Tuân từ nhỏ không ít lần bị đánh, nhưng xoay người một cái Vệ Thư Tuân trốn học vẫn là trốn tiếp, đánh lộn vẫn đánh thôi cốc sợ ai. Đến khi Vệ Thư Tuân lên cấp 3, ba Vệ mẹ Vệ biết không lo nổi nữa, cũng thất vọng bỏ cuộc.

May mà trước đó Vệ Thư Tuân đã hứa ít nhất đọc xong cấp 3, không thì cấp 2 Vệ Thư Tuân đã ra lăn lộn xã hội rồi. Khi đó bên người Vệ Thư Tuân tụ mười mấy đứa gọi là đàn em, ai cũng há mồm gọi câu đại ca Tuân, khỏi nói uy phong đến chừng nào. Quậy phá đến cấp 3, Vệ Thư Tuân mới hơi ổn trọng chút, biết vào xã hội vẫn phải kiếm cơm nhét vào mồm.

Nhưng đến nước này rồi, thi đại học y thật sự không có hứng thú, chết cũng không học hành nổi, trình độ ngữ văn chỉ đủ để coi tiểu thuyết, tri thức toán học chỉ tới cộng trừ nhân chia tính số dư, mấy môn khác thì ôi thôi hai mắt tối lại rồi.

Đương nhiên y rất rõ tốt nghiệp cấp 3 thôi tìm việc rất khó khăn, hơn nữa tính cách y cũng không muốn bị ai kêu đến hét đi. Cho nên y mới xin anh Tiểu Đông giúp giới thiệu đại ca Thành cho y quen, mục đích là tương lai ra xã hội có thể dưới tay Anh Thành kiếm phần cơm ăn.

Vệ Thư Tuân nhắm mắt, hủy bỏ màn hình. Vứt cái nhiệm vụ cũng ngu như cái máy này ra sau đầu, vui vẻ mà đăng nhập game. Vẫn thức suốt nguyên đêm, hừng đông mới ngã đầu ngủ. Ba Vệ mẹ Vệ biết y thích ngủ nướng, buổi sáng chưa bao giờ quản y, Vệ Thư Tuân đánh một giấc thẳng đến chiều, lại bị chuông điện thoại đánh thức.

Mơ mơ màng màng bắt máy, là Nghiêm Đông Nam gọi đến, hỏi y: “Thư Tuân, ba má mày có ở nhà không?”

Vệ Thư Tuân lim dim chui ra khỏi chăn, cào cào mái tóc lộn xộn, ngáp dài đi đến phòng khách, réo vài tiếng kêu ba mẹ rồi trả lời Nghiêm Đông Nam: “Không có, chắc ra ngoài rồi.”

“Vậy thì tốt, tụi tao đang đến nhà mày đó!”

Rất nhanh đã nghe tiếng đập cửa, Vệ Thư Tuân mở cửa, liền nhìn thấy Nghiêm Đông Nam và ba thằng bạn thân khác, nghênh tiến chúng vào, bảo: “Đừng ở lâu quá nha, không biết mẹ tao lúc nào về đó.”

“Biết rồi, tụi tao đến kêu mày thôi. Cùng đi chỗ cũ, mau đi thay đồ đi.”

Bởi vì cảm thấy đám bạn này làm hư con trai mình, cho nên ba Vệ mẹ Vệ không cho phép Vệ Thư Tuân mang bạn về nhà, cả nhìn thấy chúng đi chung cũng đặc biệt gọi Vệ Thư Tuân đi, cho nên bọn Nghiêm Đông Nam chưa bao giờ dám vào nhà Vệ Thư Tuân. Đồng thời, Vệ Thư Tuân cũng không dám đến nhà tụi nó.

Nơi chúng thường tụ tập nằm trong một con hẻm nhỏ không thu hút, tên là Phòng bida Động Viễn. Phòng bida tuy hẻo lánh, nhưng trong đó trang trí xa hoa, hơn nữa thường xuyên có cá độ bida, người đến chơi rất nhiều. Tiền tiêu vặt của Vệ Thư Tuân đều kiếm từ nơi này, còn quen biết được mấy tên du thủ du thực của xã hội như anh Tiểu Đông vân vân, cũng từ miệng họ biết được đại ca Thành.

Nghe nói đại ca Thành vốn cũng chỉ là một thằng đàn em nhỏ, nhìn bãi cho quán bar thôi. Sau đó lão đại hắn phạm pháp trốn không thoát, Anh Thành rất có nghĩa khí nhận tội thay, bị phán bóc lịch 8 năm. Tiếp đó lão đại của hắn đút lót chạy xin bên ngoài, giảm xuống còn 5 năm. Lúc đại ca Thành ra tù, lão đại dẫn mấy chục đàn em trong bang đi đón, cảnh tượng cực kỳ đồ sộ, nghe nói cả cảnh ngục cũng giật nảy mình.

Sau đó lão đại kia cho đại ca Thành làm trùm của cả một khu, chưởng quản thế lực ngầm của thành Bắc —— cũng chính là khoản đen về bida, mạt trượt, quán rượu trong khu này.

Anh Tiểu Đông chính là đàn em của Anh Thành, nói bản lĩnh thì thật sự chả có gì, chỉ biết nịnh bợ cộng thêm chém gió, làm việc trong phòng bida này, tiền lương cố định chỉ có một ngàn. Nhưng nghe đâu cá độ trích phần trăm rất cao, mỗi tháng năm sáu ngàn chỉ là vụn vặt thôi đó.[1 ngàn NDT là khoảng 3 triệu mấy VND đó]

Cái này đối với đám học sinh như Vệ Thư Tuân, đã là con số trên trời. Cho nên mục tiêu tạm định của Vệ Thư Tuân, là giống như anh Tiểu Đông vậy, sau khi tốt nghiệp cấp 3, tìm một công việc cố định bịt miệng ba mẹ lại, sau đó lấy chút phần trăm trích của cá độ, hoặc mình tự lao vào chơi mấy ván kiếm chút thu nhập thêm.

Đương nhiên y không thể bỏ đám bạn cùng nhau chơi chung được, nghe nói chỉ đàn em của đại ca Thành ở phòng bida, phòng mạt trượt cũng có mười mấy người, nghĩ nhận lấy bọn họ chỉ gần 10 người hẳn không thành vấn đề. Cho nên đám Vệ Thư Tuân tốn hơn cả tháng, dùng sức mà nịnh anh Tiểu Đông, rốt cục mới xin được ổng giới thiệu đại ca Thành cho họ quen.

Hôm qua là ngày rất quan trọng, đại ca Thành hiếm khi không chê, muốn đích thân mở tiệc chiêu đãi họ, đáng tiếc Vệ Thư Tuân bị Máy học tập IX đập trúng ngày cửa nhà hàng, bỏ lỡ cơ hội gặp mặt quan trọng lần này. Trên đường Vệ Thư Tuân luôn bị đám Nghiêm Đông Nam thay nhau lầu bầu chuyện y chạy trốn giữa chừng, đến phòng bida lại bị đám bạn khác luân phiên oanh tạc.

Vệ Thư Tuân nóng quá đá một đá vào hai tên lải nhải hăng nhất: “Đủ rồi nha, trong nhà có việc gấp, tao có cách nào, ồn nữa coi chừng tao chơi game bạo hết trang bị của tụi mày giờ!”

Trong đám bạn Vệ Thư Tuân thuộc loại nhân vật trung tâm, y học hành không giỏi, nhưng chuyện khác thì lại sáng dạ đến kì lạ, suy xét mọi chuyện tương đối toàn diện, ai cũng rất nghe y nói. Thấy y tức thật, mọi người không dám nhăn nữa, bắt đầu hưng phấn nói cuộc gặp mặt tối qua.

Tuy chỉ gặp một đám học sinh cấp 3 miệng còn hôi sữa, đại ca Thành lại biểu hiện rất coi trọng. Nhà hàng sa hoa không nói, còn mời họ đến lầu ba quán bar Huy Hoàng đặt gian phòng, còn gọi mười mấy cô xinh đẹp để tiếp đãi nữa chứ.

“Thư Tuân, đại ca Thành nói, nếu chúng ta muốn, có thể lập tức đến chỗ ảnh làm, không cần chờ tốt nghiệp. Chỗ anh ta không nhìn bằng cấp, chỉ nhìn năng lực.” Nghiêm Đông Nam nói, trên mặt lộ ra vẻ hướng tới: “Tao rất muốn đi…”

“Không phải nói phải đợi tốt nghiệp sao?” Vệ Thư Tuân lắc đầu: “Mẹ mày chịu á? Dù sao nhà tao khẳng định không được, ta đã hứa ít nhất phải học xong cấp 3.”

Vệ Thư Tuân lại nhìn về phía mấy thằng bạn đối diện: “Trương Thần Song, Nghiêm Phàm, Liễu Nghĩa Mịch, Lý Thành, tụi mày đi làm đi, về sau tụi tao nếu cũng làm trong này, còn phải dựa vào tụi mày chiếu cố đó!” Kỳ thật quen đại ca Thành chủ yếu là vì 4 thằng bạn này, tụi nó hồi lớp 10 đã bỏ học, lại không chịu làm công cho người ta, vẫn luôn dựa vào phòng bida và mạt trượt cá độ kiếm phí sinh hoạt, nhưng khi thua khi thắng, quá bất ổn, còn thường nhờ đám bạn tiếp tế nữa.

Đang ngồi đây phần lớn là học sinh, không có nhiều tiền cho tụi nó mượn, cho nên liền coi trọng công việc ở phòng bida này, có thể vừa chơi lại vừa đi làm kiếm tiền thì còn gì tốt bằng. Đáng tiếc anh Lý chủ quản phòng bida ngại bọn họ nhỏ quá, không chịu cho họ đến làm công, cho nên mọi người cùng thương lượng, vòng qua anh Lý, cầu đến đại ca Thành phía sau anh Lý đi cho chắc.

“Ừ!” Bốn người gật đầu, bọn họ vốn có tính toán này.

Cũng không lâu lắm, anh Tiểu Đông cũng tới, vừa thấy Vệ Thư Tuân liền sạt thẳng vào mặt y, nói ổng khen Vệ Thư Tuân quá trời trước mặt đại ca Thành, ai biết lúc gặp mặt, Vệ Thư Tuân đột nhiên cho leo cây, làm ổng quá mất mặt.

Lại nói anh Tiểu Đông gần ba mươi, là công nhân lớn tuổi nhất trong phòng bida này, nhưng tính tình đáng khinh mà nhát cáy, chỉ biết nịnh bợ khớp nơi, cả đám tiểu quỷ mười mấy tuổi Vệ Thư Tuân này cũng chướng mắt ổng. Nhưng bởi vì đi đâu cũng nịnh, cho nên ổng quen biết rất nhiều người, Vệ Thư Tuân chính là nhìn trúng điểm ấy mới làm quen với ổng.

Lập tức ném qua một điếu thước, lại tỏ ý hôm nào mời uống rượu, anh Tiểu Đông mới híp đôi mắt tam giác lại vừa lòng cười rộ lên, nhận thuốc, bảo Vệ Thư Tuân: “Rượu này là giải thích, Thư Tuân mày còn phải cảm ơn tao một lần. Là nhờ tao ra sức khen mày trước mặt đại ca Thành, đại ca rất có hứng thú với mày, hôm qua mày không tới, ảnh nói hôm nay lại mời mày lần nữa. Lúc này mày không được cho leo cây nữa, không thì tuyệt đối không có lần sau đâu đấy.”

Vệ Thư Tuân gật đầu, nghe tụi bạn kể lại, đại ca Thành là người đàn ông thực trượng nghĩa, thực đại khí cái loại, Vệ Thư Tuân cũng hy vọng có thể kết bạn với đại nhân vật như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK