• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Song Ngư



Em ấy có thể nghe thấy tiếng thở dốc dồn dập trong tấm ván gỗ tối tăm nhỏ hẹp, trong không gian chật hẹp không ngừng quay lại, còn có tiếng tim đập thình thịch, thình thịch…….Tựa như tiếng trống đánh vậy.



Cánh cửa trước mặt rất mỏng, mỏng manh đến nỗi không đủ để cách âm, em ấy đột nhiên thật sự sợ hãi người bên ngoài sẽ nghe thấy, tiếng thở dốc kia có vẻ dần yếu đi, nhưng thanh âm ngoài cửa lại càng thêm rõ ràng hơn.



“Cầu xin anh! Đừng giết tôi! Tôi còn đứa con gái nữa, nó con nhỏ lắm…….”



“A…….Anh…….A…….”



Cuối cùng, sau tiếng khóc đau đớn tột cùng và tiếng kêu thảm thiết thì tất cả dường như im lặng lại. Em ấy cảm thấy trên mặt và tay của mình đều là nước mắt, nhưng vẫn gắt gao che miệng lại, không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào.



Đã từng có người nói với em ấy rằng, nếu gặp phải nguy hiểm gì thì cứ trốn vào trong cái tủ quần áo này, sau đó nhanh chóng gọi điện thoại cho người đó. Đúng vậy, em ấy phải gọi điện thoại, người đó nhất định có thể cứu em ấy, nhưng điện thoại ở đâu chứ…….Điện thoại ở đâu……



Ngoài cửa vẫn là tiếng phập phập như cũ, em ấy cử động cơ thể, cửa tủ quần áo trước mặt bỗng nhiên kẽo kẹt mở ra một khe hở, bụi bậm cùng với ánh sáng nhàn nhạt xuyên vào trong…….Em ấy che miệng không ngừng run rẩy, sau khi xác định cánh cửa không phải bị bên ngoài kéo ra thì cuối cùng không nhịn được nữa mà khom lưng, từ từ thò người lên, run rẩy theo khe hở nhìn thoáng ra phía ngoài………



++



Đây là một ngày cuối tuần nhàn nhã thoải mái, ánh Mặt trời sáng chói cùng làn gió ấm áp, cực kỳ thích hợp để đi dạo, hẹn hò, và……..Ngủ.



Hôm nay cậu Tần lại dậy muộn, mà sau này người dậy muộn sẽ không có đồ ăn sáng.



Đây là Tô Lâm Đình với biểu cảm cực kỳ có lỗi nói cho anh nghe, lúc đó Tần Duyệt mới chui ra khỏi trong ổ chăn, đang thoải mái duỗi cái eo lười biếng, chuẩn bị giống như hai ngày trước đi đến phòng bếp làm bánh mì nguyên chất kẹp thêm phô mai, lại pha một ly cà phê, nhàn nhã thưởng thức bữa ăn sáng.



Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của hai cha con Tô gia cực kỳ có quy luật, bất luận là có nghỉ phép hay không thì 7 giờ sáng nhất định sẽ dậy, thường lúc anh dậy thì trong nhà đã không có một bóng người, điều này làm cho anh cảm thấy cực kỳ tự tại, quả thật rất sảng khoái, vì thế anh liền cảm thấy thời hạn 1 tháng hình như cũng không có gì quá đáng sợ.



Nhưng chỉ trôi qua hai ngày hạnh phúc thì phải đối mặt với tình huống bi thảm là đói lả người. Tô Lâm Đình thấy anh dụi đôi mắt vẫn còn buông ngủ cùng với biểu tình như sét đánh thì ông cười ha hả nói với anh: Chuyện này là do con gái nhà mình quyết định, con bé nói nếu ở nhà này thì phải phối hợp với quy tắc của con bé, nó không có nhiệm vụ phải để bữa sáng cho người ngủ đến giữa trưa mới chịu dậy như này.



Tần Duyệt đương nhiên không chịu, lập tức lao xuống giường đi tìm Tô Nhiên Nhiên nói cho ra lẽ.



Tô Nhiên Nhiên vừa mới chạy bộ sáng xong, đang ngồi dựa trên bàn tròn ở ban công mà đọc sách, trên mặt vẫn còn hơi hồng sau khi vận động, mặc chiếc áo thun trắng đơn giản sạch sẽ, cô cầm quyển sách ngồi dưới ánh nắng Mặt trời. Tần Duyệt đột nhiên cảm thấy nếu mà so sánh thì bản thân mình có vẻ rất suy đồi và vô dụng.



Vì thế trước tiên anh hùng hổ dạo một vòng phòng bếp, phát hiện quả nhiên không có bóng dáng của ổ bánh mì nào, vì thế anh khoanh tay đứng trước mặt cô, hung dữ nói: “Đồ ăn sáng của tôi đâu?”



Tô Nhiên Nhiên cũng không thèm ngẩng đầu lên, vừa lật trang sách vừa nói: “Nếu dậy trễ không kịp bữa sáng thì tự mình đi mà làm, chúng tôi cũng không phải người giúp việc nhà anh.”



Tần Duyệt nổi điên, đập lên mặt bàn cái bụp, cong lưng sát lại gần cô: “Bố tôi đã thanh toán không ít tiền sinh hoạt! Mà mấy người ngược đãi tôi thế đấy hả.”



Cuối cùng Tô Nhiên Nhiên cũng ngẩng đầu lên, nói: “Không sai, hơn nữa bác ấy còn nói rằng có cho anh tiền sinh hoạt hay không từ tôi mới là người quyết định.”



Tần Duyệt sắp bị tức chết rồi, trước đây đều là mình ỷ thế ức hiếp bắt nạt người khác, chứ nào có chuyện bị người khác chơi lại chứ. Bây giờ thì hay rồi, thế nhưng lại rơi vào tình huống ăn nhờ ở đậu, đến nông nỗi thấp thỏm ăn ké, vì thế anh xoè bàn tay ra trước mặt cô: “Đưa tiền đây! Tôi tự mình ra ngoài mua!”



Tô Nhiên Nhiên từ chối như chuyện đương nhiên: “Bác Tần đã nói rồi, không thể để anh cầm tiền ra ngoài, bằng không anh chắc chắn sẽ ra ngoài lộn xộn.”



Biểu cảm của cô vẫn tự nhiên, giọng điệu thì bình thường làm một bụng lửa của Tần Duyệt muốn phát mà phát không được, anh đột nhiên nở một nụ cười thật tươi, dùng giọng điệu cà lơ phất phơ nói: “Cô có tin không, Tần Duyệt tôi cho dù không có tiền cũng có thể đi ăn được………”



Tô Nhiên Nhiên cũng không trả lời mấy vấn đề mang tính giả thiết thiếu căn cứ như thế, vì thế cô chỉ cúi đầu đọc sách, lười phản ứng lại anh.



Khoé mắt cô nhìn thoáng qua người nọ vào nhà đổi một bộ quần áo rồi ra ngoài, sau gần 1 tiếng thì cô nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, nên đành phải buông sách ra mở cửa.



Tần Duyệt nghiêng người dựa vào bên khung cửa, quơ quơ hộp bánh kem nhỏ được đóng gói rất tinh xảo lên, sau đó vào cửa đặt trên bàn trong cô đọc sách kia, rồi nói: “Hương vị của bánh kem này không tệ, tôi mang về cho cô nếm thử nè. Sao, có phải rất hổ thẹn không, cảm thấy nên đối xử với tôi tốt hơn tí.”



Lúc này, Tô Nhiên Nhiên mới phát hiện hôm nay anh mặc cực kỳ chau chuốt, nhưng thật ra lại càng lộ ra bờ vai rộng cùng cái eo nhỏ, còn gương mặt kia càng có thêm vẻ yêu nghiệt. Cô liếc mắt nhìn hộp bánh kem không rẻ kia, sau đó quay lại nhìn Tần Duyệt, hỏi: “Anh đi bán thân đó à?”



Tần Duyệt đang ngồi cầm ly uống nước, nghe vậy thì suýt chút nữa phun ra, quay đầu trừng mắt chằm chằm nhìn cô, nói: “Tần thiếu gia tôi cần vì một bữa ăn mà đi bán thân à, đầy người muốn bán cho tôi đấy. ”



Anh lại móc một tờ giấy ghi chú trong túi ra rồi tuỳ tiện ném lên bàn, Tô Nhiên Nhiên liếc mắt một cái thì phát hiện trên đó viết một dãy số điện thoại, chữ viết rất thanh tú, vừa nhìn là biết chữ của phụ nữ.



Tô Nhiên Nhiên luôn không hiếu kỳ gì đối với phương diện này, nhưng người nào đó lại nhịn không nổi mà nói toạc ra hết luôn.



Tần Duyệt ra ngoài, còn đặc biệt đi tìm quán cà phê xa hoa mà lúc trước anh thường xuyên đến, tuỳ tiện quét mắt nhìn một vòng rồi khoá chặt mục tiêu.



Bàn bốn người kế cửa sổ có một cô nàng trẻ tuổi mặc tây trang ngồi một mình, bên cạnh đặt chiếc túi nhỏ hiệu C, vừa nhìn là biết gia đình có điều kiện giàu oách rồi.



Vì thế anh ưỡn ngực đi qua, kéo ghế ra ngồi xuống rồi dịu dàng hỏi: “Chỗ này có người sao?”



Cô nàng ngẩng đầu lên, thấy người đàn ông trước mặt anh tuấn, dáng người thì chuẩn đét, quần áo vừa nhìn là biết hàng cao cấp, làm tim cô nàng đập thình thịch hai cái, hơi cụp mắt rụt rè lắc đầu.



Tần Duyệt cực kỳ hào phóng ngồi xuống, đột nhiên gần sát lại mặt cô nàng cười nói: “Tôi đã cá với bạn tôi đoán ly cà phê này của em là gì? Em có thể giúp tôi thắng không?”



Cô nàng bị nụ cười tươi này làm mờ mắt, trong lòng thì nhộn nhạo cả lên, mới vừa gật đầu thì Tần Duyệt đã vươn tay lấy cái ly của cô nàng rồi nhấp nhẹ một hớp, sau đó cười nói: “Jamaica Blue Mountain sao, em còn cho thêm đường………”



Mặt cô nàng đỏ ửng lên, nhất thời đôi mắt cũng không đặt ở đâu, chỉ nhẹ giọng nói: “Anh thật lợi hại, đoán đúng rồi.”



Tần Duyệt đẩy ly cà phê lại, dựa lưng vào ghế, nói: “Tôi uống ở tiệm này rất nhiều lần rồi, chỉ cần thử là biết ngay.” Anh do dự một lát, tựa như tỏ ra ngập ngừng: “Tôi có thể ngồi thêm một lát không?”



Cô nàng kia muốn mà không được nữa ấy chứ, thế là Tần Duyệt ngoắc tay kêu người phục vụ lại, rồi gọi một ly cà phê cùng một chiếc bánh kem, sau đó vừa ăn vừa nói chuyện với cô nàng. Anh dùng từ hài hước, cách nói chuyện thì lại khôi hài làm cho cô nàng kia cảm thấy bữa cơm này quá ngắn, không muốn kết thúc chút nào cả.



Tần Duyệt ăn xong hết, lúc này mới giả vờ quay đầu nhìn lại rồi la lên: “Tiêu rồi!” Sau đó lại quay đầu lộ ra nụ cười khổ: “Đám bạn xấu kia của tôi thấy thua cá cược thì lấy luôn áo khoác và bóp da của tôi đi luôn rồi.”



Cô nàng vội vàng xua tay nói: “Không sao, chỗ này cũng chả đáng bao nhiêu, tôi trả giúp anh.”



Tần Duyệt có vẻ như cực kỳ áy náy: “Chuyện này sao được chứ, sao để em trả tiền được.” Anh cúi đầu tự hỏi rồi lại nói: “Nếu không thì em để lại số điện thoại cho tôi đi, lần sau toi sẽ mời em lại một bữa.”



Cô nàng kia nghe xong thì trong lòng nhảy tưng tưng, thậm chí còn nghĩ đây là thủ đoạn để xin số của anh nữa, vì thế vui vẻ đi thanh toán, lại viết số điện thoại rồi đưa cho anh, trước khi đi còn đóng gói miếng bánh kem Tần Duyệt chưa ăn xong cho anh mang về nữa chứ.



Tô Nhiên Nhiên cắt bánh kem, nghe xong câu chuyện ăn ké uống ké này thì buông muỗng xuống, đưa ra kết luận cuối cùng: “Nếu anh mà đi ăn bám thì chắc chắn cũng là một tay cừ khôi đấy.”



Tần Duyệt hừ nhẹ một tiếng, hất cằm nhìn cô nói: “Cái này gọi là mị lực đàn ông, có hiểu hay không!” Anh thấy biểu cảm của Tô Nhiên Nhiên vẫn bình thản nhìn anh thì chỉ thất bại vẫy tay, nói: “Thôi, cô không hiểu đâu, cô chính là người mù!”



Anh đứng lên, ném tờ giấy vào thùng rác sau đó đến ban công châm điếu thuốc, anh dựa vào trên lan can, xuyên qua làn khói trắng lượn lờ mà nghiêng đầu nhìn Tô Nhiên Nhiên bên này.



Tô Nhiên Nhiên ăn xong bánh kem thì vẫn dựa vào bàn đọc sách như cũ, ngoại trừ ngẫu nhiên lật trang sách thì dường như ngay cả tư thế cũng chưa thay đổi.



Cô ngồi thẳng lưng, từ cằm xuống cổ lộ ra một đường cong xinh đẹp, hai hàng lông mi ở dưới ánh nắng Mặt trời khẽ rung động. Tần Duyệt đột nhiên hơi tò mò, muốn nhìn xem rốt cuộc cô có thể duy trì cái tư thế này trong bao lâu, vì thế anh cứ đứng trên ban công mà nhìn cô, cho đến khi cả bản thân anh cũng mệt đến nỗi phải đổi cả mấy cái tư thế, mà ánh mắt Tô Nhiên Nhiên vẫn tập trung như cũ, cũng không hề đổi tư thế.



Anh cảm thấy cái người này hình làm làm gì cũng đều có nề nếp, vừa nghiêm túc lại vừa tập chính, cùng với anh chính là người của hai thế giới khác nhau. Cũng không biết có phải trong một khoảnh khắc nào đó, cô cũng sẽ có cái biểu cảm này không…………



Tần Duyệt đột nhiên hoàn hồn, bị cái suy nghĩ vừa rồi của bản thân mà hoảng sợ, anh xoay người nhìn ra cửa sổ, thầm mắng bản thân đúng là vẫn không đứng đắn, cũng có thể ảo tưởng với cái đầu gỗ như thế chứ.



Anh hút xong điếu thuốc, ở trong phòng nhàm chán nên xoay vài vòng, lúc trước ở một mình còn không cảm thấy, bây giờ rõ ràng có hai người mà cứ yên lặng như thế, thật sự là quá ngột ngạt. tuy rằng biết rõ người này rất khó nói chuyện, nhưng anh vẫn không nhịn được mà muốn đi nói chuyện với cô, vì thế anh thô bỉ cười đến bên cạnh cô, nói: “Nhám chán thế này, không bằng hai chúng ta làm chút việc kích thích đi, thế nào?”



Anh đã tốt công tác tư tưởng sẽ bị trào phúng một trận, ai dè Tô Nhiên Nhiên đóng sách lại, nghiêm túc trả lời: “Được thôi!”



Chuyện này đúng là làm Tần Duyệt mở rộng tầm mắt. Tô Nhiên Nhiên thấy anh lộ ra biểu cảm như gặp quỷ trừng mắt nhìn, thì cô chỉ lên phòng trên lầu, nói: “Anh dám vào phòng đó không?”



Cô chỉ đúng là căn phòng mà cô nói không thể vào bằng không sẽ hối hận kia. Tần Duyệt suy nghĩ mấy ngày, rốt cuộc trong phòng đó có thứ gì chứ, mắt thấy sắp biết được chân tướng thì thiếu chút nữa anh đã đồng ý rồi. Nhưng sau đó lại cảm thấy có hơi sợ, trong nhà này có hai quái nhân Khoa học, ai biết được bên trong có giấu đồ linh tinh như vũ khí sinh hoa gì gì đó không, lỡ như anh đi vào mà không ra được thì sao……..



Đang lúc anh đau khổ mâu thuẫn thì điện thoại Tô Nhiên Nhiên đột nhiên vang lên, cô nghe xong thì sắc mặt lập tức thay đổi: “Sao ạ? Lại có người chết nữa, vẫn là cách thức giống nhau sao? Được, cháu lập tức quay về!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK