• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong căn phòng nhỏ hẹp mà lộn xộn chỉ có một cánh cửa sổ có thể lùa vào chút không khí trong lành.



Có người đẩy cửa đi vào, người phụ nữ bị trói yếu ớt ngẩng đầu lên, bởi vì bị cho uống quá nhiều thuốc nên ý thức của cô ta vẫn không được tỉnh táo cho lắm, chỉ nhìn thấy mơ hồ chứ không rõ ràng, hình như đứng người mặt mình là một người đàn ông.



Sau đó, người nọ đi đến phía sau nàng rồi bỗng lấy một cái dây từng ra rồi siết cổ của cô ta thật chặt.



Cô gái khẽ vùng vẫy một lát rồi tắt thở, người nọ rút một dao đưa vào miệng cô ta rồi từng chút một cắt đứt đầu lưỡi của cô ta, sau đó lại cẩn thận cất vào một cái túi chân không.



Sau khi làm xong tất cả thì hắn cởi dây thừng trên cổ tay và mắt cá chân của cô ta ra, rồi lại lần nữa thắt chúng quay cổ của cô ta, sau đó thì buộc đầu còn lại trên khung cửa sổ.



Tiếp đó hắn nhìn ra phía ngoài cửa sổ, sau khi xác định không ai chú ý tới bên này thì đẩy thi thể đã buộc dây thừng ra ngoài cửa sổ một cách khó khăn. Dây thừng bỗng chốc bị kéo thẳng khiến thi thể lơ lửng trên không, sau đó hắn lại dùng con dao kia nhẹ nhàng cắt một vết nhỏ trên dây thừng thắt trên cổ của cô ta.



Hắn hài lòng cười nhìn cái vết cắt nhỏ kia từ từ bị đứt đoạn, sau đó nhanh chóng rửa sạch vết máu trong phòng, giấu con dao đi, đóng kín cánh cửa lại rồi đi đến bồn rửa tay rửa sạch vết máu còn lưu lại trên tay…….



“Lúc đó có lẽ vụ án đã xảy ra như vậy!” Tô Nhiên Nhiên nói với các đội viên đang nghiêm túc lắng nghe: “Cân nặng của nạn nhân nữ cỡ khoảng 47kg, hắn ta chỉ cần chọn một cái dây thừng nhẹ hơn sức nặng của cơ thể nạn nhân, dưới sức nặng và sự ảnh hưởng của gió thì chỉ cần khoảng 20 phút là cái vết cắt nhỏ đó sẽ đứt đoạn. Vì thế lúc thi thể rơi xuống chỗ bục bằng thì hắn liền có chứng cứ ngoại phạm hoàn hảo. Sau đó, lúc tất cả cmọi người đều chạy đến xem thi thể thì hắn sẽ quay lại đó một lần nữa để xoá sạch tất cả chứng cứ còn sót lại.”



“Hắn dọ dẹp như thế nào?” Lục Á Minh dựa vào tường, ông thấy rằng mình như bắt được thứ gì đó.



Tô Nhiên Nhiên ngước mắt lên nhìn ông: “Thùng rác! Dây thừng, dao………Những thứ này quá dễ nhận thấy nên hắn để bên người không an toàn, nếu lúc đó mọi người trở lại lục soát văn phòng của hắn thì rất dễ dàng bị phát hiện. Vì vậy, cháu cảm thấy có lẽ trước đó hắn đã chuẩn bị sẵn một cái túi, mọi người vừa rời khỏi thì hắn liề cất mấy thứ này vào trong túi rồi ném vào thùng rác, đây là cách xử lý an toàn nhất và nhanh gọn nhất.”



Lục Á Minh nắm bàn tay lại, biểu cảm trở nên kích động: “Ngày nào rác thải cũng đều được vận chuyển đến trạm rác, có lẽ bây giờ chúng ta đi tìm vẫn còn kịp.”



Cuối cùng cũng tìm được một manh mối chỉ điểm rõ ràng, các đội viên ủ rũ cả ngày nay lập tức trở nên hăng hái.



Lục Á Minh suy nghĩ trong chốc lát, ông quyết định trước tiên sẽ trở về Cục để điều tra hướng đi của đống rác thải này, sau đó thì dùng cách ngu ngốc nhất nhưng lại hiệu quả: Lục lọi thùng rác để tìm được chứng cứ.



Thế là ông dẫn cả đội bắt đầu đi ra goài, mới vừa đến cửa thang máy thì điện thoại của Tô Nhiên Nhiên đột nhiên vang lên, cô lấy ra thì phát hiện mình nhận được một tin nhắn WeChat, đó là một tấm hình: Cô đứng giữa cả đám đàn ông đang thảo luận sôi nổi, tư thế đứng rập khuôn, khuôn mặt vẫn cứng ngắc theo thói quen làm cô thoạt nhìn có vẻ lạc lõng.



Nhưng tấm hình cố tình lại chụp ngay trong khoảnh khắc mặt mày cô giãn ra: Chỉ có người chụp hình mới có thể nhìn ra trong lúc vô tình cô đã hiện lên nét dịu dàng.



Cô đoán phương hướng chụp của tấm hình này, sau đó quay đầu nhìn sang phía đó, quả nhiên cô thấy Tần Duyệt đứng ở bên kia hành lang, anh bỏ một tay vào trong túi quần, miệng thì cười đầy đắc ý, còn quơ điện thoại về phía cô nữa.



Trái tim của Tô Nhiên Nhiên không tự chủ mà bỗng đập thình thịch, cô liếc mắt nhìn mấy đồng nghiệp còn đang thảo luận vụ án hăng say bên cạnh, đột nhiên có một niềm vui sướng thầm kín lan toả trong lòng cô, vì thế cô cũng nhìn bên đó rồi cười thật tươi.



Tần Duyệt che ngực với vẻ mặt cường điệu, sau đó cúi đầu gõ vài chữ trên điện thoại, Tô Nhiên Nhiên thấy thế cũng vội nhìn xuống điện thoại, quả nhiên cô nhận được tin nhắn WeChat tiếp theo của anh: “Nhìn thấy soái ca chắc ngạc nhiên lắm đúng không!”



Tô Nhiên Nhiên nhịn không được mà bật cười, đang định trả lời thì thang máy đã đến rồi, Lục Á Minh thấy cô bất động thì nhìn sang và hỏi: “Cháu sao đấy? Đi thôi.”



Tô Nhiên Nhiên vội vàng bỏ điện thoại lại vào trong túi, lại nhanh chóng liếc mắt nhìn bên kia một cái rồi cúi đầu đi theo Lục Á Minh vào thang máy.



Tần Duyệt nhìn cửa thang máy đóng lại thì trong lòng lập tức cảm thấy mất mát, vì thế anh vội vàng nhắn thêm một tin: “Anh ở nhà chờ em!”



Anh nhắn xong tin này thì đi đến cạnh cầu thang hút thuốc, vừa mới kẹp điếu thuốc lên thì màn hình điện thoại sáng lên, mặt trên chỉ có một chữ: “Được.”



Đúng thật là phong cách Tô Nhiên Nhiên tiêu chuẩn mà, ngay cả cái dấu chấm than cũng không có nữa.



Tần Duyệt cười ngây ngô nhìn chằm chằm một chữ trả lời này cả nửa ngày, sau đó nhếch mép cười bỏ điện thoại vào trong túi quần rồi móc bật lửa ra định châm điếu thuốc.



Bỗng dưng anh cảm giác như đằng sau lưng có tiếng bước chân, tay đè bật lửa của anh cứng đờ, trong mắt ánh lên sự cảnh giác, anh đang định quay đầu lại thì đột nhiên cảm giác sau đầu đau nhức, sau đó thì mất đi ý thức……



Giờ phút này, Tô Nhiên Nhiên ngồi trên chiếc xe cảnh sát chạy như bay mà thu ánh mắt khỏi màn hình, ánh mắt trời ấm áp xuyên qua tấm kính rồi phản chiếu lên mặt của cô khiến khoé môi cô không nhịn được mà giương lên một độ cong rất nhỏ.



Ngần ấy năm, tuy cô và Tô Lâm Đình ở chung một nhà nhưng cơ bản là ở trong trạng thái ai bận việc nấy. Hôm nay cô mới đột nhiên phát hiện, thì ra cảm giác có người đợi mình ở nhà cũng khá vui.



Lúc này, Lục Á Minh đang ngồi bên cạnh cô nhận điện thoại, ông có vẻ hơi do dự, sau đó trấn an đầu dây bên kia: “Đúng vậy, bây giờ chúng tôi còn chưa xác định được, chẳng qua Trần Nhiên đúng thật là có khả nghi nhất. Anh Tần, anh không cần quá sốt ruột, chúng tôi đã có manh mối rồi, rất nhanh sẽ điều tra ra thôi.”



Tần Mộ sa sầm mặt mày mà cúp điện thoại, anh ấy ngẩng đầu thấy Trần Nhiên đang thoải mái cầm ly cà phê đi vào trong văn phòng.



Bỗng anh đứng bật dậy, đi nhanh về phía bên kia.



Trần Nhiên đang bưng cà phê ngồi xuống thì đột nhiên thấy Tần Mộ bước đến, sau đó đóng cửa lại cái “rầm”, hai đôi tay của anh ấy chống trên mặt bàn của anh ta, hung dữ nhìn anh ta chằm chằm, đã hoàn toàn không còn bộ dáng ôn hoà nhẹ nhàng như xưa.



Anh ta buông ly cà phê xuống, ngạc nhiên hỏi: “Tần tổng, anh……”



Tần Mộ lại từng bước tới gần anh ta, giận giữ chất vấn: “Có phải là mày không? Nói đi, cuối cùng có phải là mày không?”



Trần Nhiên nghiêng đầu đi, vẫn thờ ơ nói: “Tần tổng, tôi không biết anh đang nói cái gì?”



Tần Mộ cười lạnh bước lên nắm lấy cổ áo của anh ta và nhấc lên, sau đó hét lớn: “Tại không dám nhắm vào tao này? Người mày muốn trả thù là tao, tại sao lại hại nhiều người vô tội như vậy.”



Trần Nhiên nhìn chằm chằm vào mặt anh ấy, biểu cảm trở nên hơi kỳ lạ, sau đó thì hất bàn tay của anh ấy ra rồi lạnh lùng nói: “Xem ra anh thật sự không biết.”



Tần Mộ kéo cổ áo, đang định tiến lên lần thứ hai thì cửa đột nhiên bị đẩy ra, thư ký Sammi củ anh đi vào, vừa nhìn thấy tư thế của hai người thì lập tức sợ tới mức lùi về sau một bước rồi hỏi: “Làm sao vậy ạ?”



Lúc này Tần Mộ cũng tìm về được sự bình tĩnh, anh ấy trừng mắt tựa như cảnh cáo nhìn Trần Nhiên một cái, sau đó xụ mặt đi ra ngoài, lúc đi ngang qua người Sammi thì đột nhiên nhớ tới hình như nghe đồn là hai người này đang yêu nhau, vì thế anh ấy quay đầu để lại một câu: “Cẩn thận bạn trai của cô đấy.”



Tần Mộ trở về văn phòng, tựa cái đầu nặng trĩu vào ghế, cả người như bị cảm giác bất lực xâm chiếm. Cũng không biết qua bao lâu, anh ấy đứng lên nhìn về phía đối diện văn phòng thì phát hiện ra hình như Trần Nhiên và Sammi đang cãi nhau, sau đó Sammi ôm mặt khóc lóc chạy ra ngoài rồi đóng cửa cái rầm lại. Trần Nhiên vẫn ngồi bất động, màn hình máy tính che khuất mặt của anh ta nên không nhìn ra được biểu cảm gì.



Tần Mộ đóng rèm cửa lại, tự dặn lòng không thể xúc động. Anh ấy biết Lục Á Minh vẫn còn để lại hai tai mắt ở chỗ này, bây giờ chỉ cần chờ bọn họ tìm được chứng cứ, đến lúc đó thì Trần Nhiên nhất định chạy không thoát được.



Vài giờ sau, sau việc tìm kiếm ròng rã bất kể bày ra mạng lưới nhân lực theo cách của Lục Á Minh thì cuối cùng cũng tìm được thứ đồ mà bọn họ muốn trong đống rác đó: Dao, dây thừng, còn có một đôi găng tay dính máu.



Sau khi giám định bên ngoài thì gần như tất cả mọi người đều nín thở chờ đợi kết quả cuối cùng của bên pháp chứng. Cuối cùng, Tô Nhiên Nhiên cầm một chồng giấy đi ra, trên mặt hiếm khi lộ ra biểu cảm vui vẻ, cô vẫy tờ giấy báo cáo khám nghiệm trong tay và nói: “Vết máu trên găng tay trùng khớp với DNA của nạn nhân, hơn nữa vân tay bên trong cực kỳ rõ ràng, chỉ cần đối chiếu với nghi phạm thì có thể xác nhận sớm thôi.”



Mọi người ở đây không nhịn được mà hoan hô, Lục Á Minh cười duỗi tay đè xuống và nói: “Nghi phạm còn chưa bị kết tội, chúng ta không thể vui vẻ quá sớm được.” Ông lại gọi cho hai tai mắt ở Á Cảnh: “Trần Nhiên còn ở bên đó không? Được, chờ chúng tôi quay lại.”



Lúc Tần Mộ thấy Lục Á Minh dẫn theo hai đội viên xuất hiện ở đây lần thứ hai thì vội vàng ra cửa đón rồi hỏi: “Có chứng cứ rồi sao?”



Lục Á Minh cười gật đầu, sau đó đi đến văn phòng của Trần Nhiên và đẩy cửa ra lập tức đi vào, ông lạnh lùng nói: “Trần Nhiên, có một vụ án giết người cần anh về cùng chúng tôi một chuyến để hỗ trợ điều tra.”



Bóng lưng Trần Nhiên cứng đờ, sau đó chầm chậm quay đầu lại, sau đó mọi người lập tức kinh ngạc đến ngây người:



Người đó căn bản không phải Trần Nhiên mà một người phụ nữ mặc quần áo của anh ta!



Tần Mộ là người phản ứng đầu tiên, anh ấy xông lên giữ chặt cánh tay của cô ta lại và hỏi: “Sammi, tại sao cô lại làm như vậy?”



Mặt của Sammi đầy nước mắt, sợ tới mức che mặt lại và nói: “Tôi không biết…….Anh ấy xin tôi giúp anh ấy một lần nên tôi cứ làm theo lời anh ấy bảo. Tôi thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì……”



Lục Á Minh tức giận đến khó chịu, vội vàng quát đội viên bên cạnh: “Nhanh kiểm tra camera xem, phong toả con đường xung quanh lại, nhất định không thể anh ta chạy thoát.”



Tần Mộ đang định đi cùng bọn họ kiểm tra camera thì đột nhiên nhận được điện thoại, trên màn hình là cuộc gọi đến của Tần Duyệt.



Anh ấy không kiên nhẫn mà nghe máy, nhưng chỉ nghe bên trong truyền đến một tiếng nói nhẹ nhàng: “Anh ơi……..”



Anh ấy không khỏi bất ngờ, đã nhiều năm rồi Tần Duyệt chưa gọi anh ấy bằng cái giọng điệu tế này, vì thế anh ấy cũng tạm thời đè nén sự nôn nóng mà đi đến một bên rồi hỏi: “Em làm sao đấy?”



Giọng nói của Tần Duyệt có vẻ yếu ớt, nhưng từng câu chữ lại cực rõ ràng: “Em bị tập kích, bây giờ không biết đang bị nhốt ở chỗ nào nữa. Nơi này tối lắm, cách bố trí trong phòng thì chắc là ở tòa nhà Á Cảnh, còn nữa, bên cạnh em……..Có quả bom, hình như sau 15 phút nữa sẽ phát nổ nổ.”



“Em nói gì cơ?” Tần Mộ nhịn không được mà hét lớn khiến đám người Lục Á Minh cũng nhìn sang.



“Xui xẻo quá đúng không anh?” Đầu dây bên kia thế nhưng còn có tâm trạng mà châm chọc một câu, sau đó nói tiếp: “Mấy cảnh sát đó còn ở bên cạnh của anh sao? Anh nhớ rõ đừng nói cho Tô Nhiên Nhiên biết. Chỗ này quá nguy hiểm, nhất định không thể cho cô ấy biết, không thể để cô ấy đến đây tìm em!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK