“Là một học trò của bố, tên là Phan Duy, con cũng quen đấy, trước đây hai đứa có gặp nhau rồi.”
Tô Nhiên Nhiên rất quen thuộc với cái tên Phan Duy này, anh ta là người học trò mà Tô Lâm Đình rất tự hào, sau khi tốt nghiệp tiến sĩ thì ở lại làm trợ lý cho ông. Bây giờ Phan Duy cũng là thành viên nòng cốt của một hạng mục sinh vật mà Tô Lâm Đình đang nghiên cứu, mỗi lần Tô Lâm Đình không có ở đó thì sẽ do anh ta dẫn dắt buổi thí nghiệm.
Mấy lần Tô Nhiên Nhiên đến phòng thí nghiệm giúp đỡ thì cũng từng gặp anh ta vài lần, trong ấn tượng của cô thì đó là một người đàn ông sạch sẽ lịch sự, anh ta không lôi thôi lếch thếch như đa số những người đàn ông kỹ sư khoa học gì đó, chẳng qua cô không có giỏi giao tiếp với người lạ, vì thế ngoại trừ trên công việc thì giao lưu chỉ đếm trên đầu ngón tay, trên cơ bản hai người chưa nói được mấy câu.
Cô đặt chén dĩa đã rửa sạch sang một bên, cứ cảm thấy chuyện này là lạ thế nào, sau đó cô lại quay đầu và hỏi: “Vậy tại sao bố lại kêu Tần Duyệt đi ra ngoài?”
“Đó là đúng lúc có thứ đồ nên nhờ cậu ta đi gửi giúp bố thôi, chứ bố đâu phải cố tình kêu cậu ta đi.” Tô Lâm Đình mở vòi nước ào ào, che giấu vẻ mất tự nhiên trên gương mặt.
Tô Nhiên Nhiên vẫn cứ nhìn ông đăm đăm, ánh mắt ấy khiến ông có hơi khốn đốn, người nhà họ Tô không giỏi nói dối lắm, huống chi cái lời nói dối này cũng chẳng sáng suốt là bao.
May mắn thay lúc này tiếng chuông cửa vang lên, ông vội vàng xoa tay lên tạp dề, rồi ba bước thành hai bước mà chạy ra mở cửa.
Phan Duy mặc chiếc áo sơ mi tối màu, khí chất thanh lịch, dáng người cao lớn. Bên ngoài là ngày hè tháng sáu nóng bức, nhưng chẳng thấy có giọt mồ hôi nào vương trên trán hay trên mặt của anh ta, hiển nhiên là đã sửa soạn lại trước khi vào nhà rồi.
Tô Lâm Đình cười và dẫn anh ta vào nhà, để anh ta ngồi nghỉ tạm ở phòng khách trong chốc lát, rồi ông lại nói: “May mà em đã tới, nói là cơm nhà nhưng kỹ năng nấu nướng của thầy và Nhiên Nhiên không giỏi lắm, nghe nói em nấu ăn rất ngon, nếu không thì em tới giúp hướng dẫn nhé.”
Phan Duy cười nói: “Em nào dám hướng dẫn, giúp một tay cũng được ạ.” Sau đó, anh ta cũng không nói nhiều mà vén tay áo rồi đi vào phòng bếp giúp đỡ.
Trong phòng bếp đột nhiên có thêm một người làm Tô Nhiên Nhiên cảm thấy cực kỳ không được tự nhiên, không gian hoạt động bên trong rất lớn nhưng tay áo của người nọ cứ luôn cố ý vô tình chạm vào tay của cô khiến cô hơi khó chịu. Hơn nữa, Phan Duy có vẻ như rất thông thạo chuyện bếp núc, còn cô thì tay chân vụng về, vì thế cô dứt khoát lau tay và nói: “Nếu không anh tới làm gì, hình như tôi cũng chẳng giúp được cái gì.”
Bàn tay của Phan Duy khựng lại, anh ta hé miệng như muốn nói gì đó nhưng Tô Nhiên Nhiên thì đã cực kỳ tự nhiên bước ra ngoài.
Tô Lâm Đình thấy cô đi ra thì kinh ngạc hỏi: “Con để cậu ấy ở bên trong làm một mình sao?”
“Vâng, con có giúp được gì đâu.” Tô Nhiên Nhiên nhìn lên phòng của Tần Duyệt, định vào ôm Lỗ Trí Thâm ra chơi một lát.
Tô Lâm Đình méo mắt: “Bậy bạ! Sao có thể để khách ở bên trong nấu ăn cho chúng ta được chứ.”
“Không phải bố bảo anh ấy vào sao?” Tô Nhiên Nhiên khó hiểu nhìn ông.
Tô Lâm Đình lập tức mắc nghẹn, ông thấy không nói được cô nên chỉ đành hậm hực tự mình đi vào trong giúp.
Có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì cuối cùng bữa cơm này cũng được dọn lên bàn, Tô Nhiên Nhiên nhìn mấy món trên bàn mà khen ngợi tận đáy lòng: “Anh thật sự là biết nấu ăn nhỉ!”
Phan Duy ngại ngùng cười, lại thay cô gắp một miếng thịt bỏ vào bát, nói: “Em nếm thử xem.”
Tô Nhiên Nhiên lại nhìn Tô Lâm Đình và hỏi: “Tần Duyệt không về ăn cơm sao ạ?”
Tô Lâm Đình vội vàng gắp một miếng đồ ăn bỏ vào trong miệng, qua loa lắc đầu, ông nghĩ thầm: Mấy người mà mình đã sắp xếp chắc là có thể giữ chân được cậu ta nhỉ.
Chỉ tiếc mọi việc không được như ý, ông vừa nghĩ đến đây thì cửa đã bị mở ra, Tần Duyệt vừa bước vào thì thấy cảnh này, anh lập tức khoanh tay nheo mắt lại, sau đó dựa vào cạnh cửa rồi dùng gót chân đóng cửa cái “rầm” lại.
Tô Nhiên Nhiên thấy anh về thì vội vàng hỏi: “Anh ăn cơm chưa, đúng lúc ngồi ăn luôn đi.”
Tần Duyệt vuốt vài sợi tóc ướt dính lên trán, nở nụ cười sâu xa rồi nói: “Nóng quá, anh lên thay bộ đồ khác đã.”
Sau đó, anh cố tình đi ngang qua Tô Nhiên Nhiên rồi cúi người xuống lưng ghế của cô và hỏi: “Em để áo sơ mi của anh ở đâu rồi?”
Giọng nói của anh không lớn không nhỉ, giống như đang thì thầm với cô, lại giống như để những người khác có thể nghe thấy.
Có khi Tô Nhiên Nhiên lấy quần áo vào thì cũng sẽ lấy của Tần Duyệt vào, vì thế cô tự nhiên trả lời: “Em để trên giường của anh đấy.”
Tần Duyệt “ồ” một tiếng thật lớn, sau đó lại ngước mắt lơ đãng nhìn sang bên kia, quả nhiên anh thấy biểu cảm của hai người khác trên bàn cơm trở nên mất tự nhiên, vì thế lúc này trong lòng anh mới cảm thấy thoải mái hơn đôi chút.
Anh còn đặc biệt thay một bộ quần áo gần giống màu với bộ Phan Duy mặc, sau đó tuỳ tiện đi đến bàn ăn và ngồi xuống bên cạnh anh ta.
Sắc mặt của Tô Lâm Đình càng thêm khó coi, ông đương nhiên biết anh đang có ý đồ gì, Phan Duy ở trong đám người bình thường thì cũng được xem như đẹp trai, nhưng mà để so sánh với Tần Duyệt thì lập tức lại trở nên bình thường hẳn. Hai người họ ngồi cạnh nhau, chỉ cần không phải là người mù thì đều nhìn ra được sự khác biệt, mà tuy thần kinh của Tô Nhiên Nhiên có hơi thô, nhưng cô cũng đâu có mù.
Thế như Phan Duy lại rất hào phóng vươn tay về phía Tần Duyệt, tự giới thiệu: “Phan Duy, là kỹ sư sinh học, học trò của thầy Tô.”
Sống lưng của Tô Lâm Đình lập tức thẳng tắp, đẹp trai cũng có mài ra ăn được đâu, vì thế ông bổ sung: “Tiểu Phan là tiến sĩ Sinh vật học của Đại học X đấy, nói nữa, cũng xem như là sư huynh của Nhiên Nhiên đấy, tiểu Phan ở trong lĩnh vực này có thành tựu rất cao, Nhiên Nhiên này, nếu con có vấn đề gì không hiểu thì có thể hỏi cậu ấy.”
Tần Duyệt âm thầm nghiến chặt răng nhưng trên mặt vẫn treo nụ cười, nhưng nụ cười kia mang theo vài phần âm u, sau đó thì dùng sức véo cánh tay giơ đến và nói: “Tần Duyệt, tôi là đối tượng nụ hôn đầu và đêm đầu tiên của Tô Nhiên Nhiên.”
Lần này cho dù Phan Duy có tu luyện tốt đến mấy thì cũng không duy trì được nữa, nụ cười của anh ta cứng ngắc, sau đó xấu hổ rút tay về.
Tô Lâm Đình đứng phắt dậy, chỉ vào anh rồi quát lên: “Cậu!”
Ông thấy bộ dáng không biết xấu hổ của Tần Duyệt thì nói với Tô Nhiên Nhiên: “Con cứ để mặc cậu ta giở trò thế sao?”
Tô Nhiên Nhiên suy nghĩ một lát, rồi lại ngẩng đầu nói: “Ô, phải nói là sắp mới đúng ạ.”
Tần Duyệt đặt tay lên lưng ghế, anh không nhịn được mà tươi cười nhìn về phía cô, cô gái thẳng thắn của anh sao mà đáng yêu vậy chứ, thật muốn đè cô ra hôn ngay bây giờ luôn quá.
Phan Duy ngượng ngùng cười, bữa cơm này thật sự không ăn nổi, vì thế anh ta nói với Tô Lâm Đình: “Cháu nhớ phòng thí nghiệm còn chút việc, cháu về trước đây ạ.”
Tô Lâm Đình lại liếc mắt nhìn hai người một cái, chỉ thấy một người cười đến ái muội, còn một người thì ngồi ăn hết sức bình tĩnh tự nhiên, cứ như chẳng quan tâm đến chuyện bên này, vì thế ông hơi mắc nghẹn, chỉ đành rầu rĩ nói: “Chú tiễn cháu.”
Hai người kia vừa mới đi thì Tần Duyệt liền đặt mông ngồi xuống bên cạnh Tô Nhiên Nhiên, sau đó nhanh chóng hôn cô một cái và nói: “Tên đàn ông quê mùa này ở đâu ra đấy?”
Tô Nhiên Nhiên lườm anh một cái, sau đó lấy chén của anh sang rồi gắp cho anh một miếng, nói: “Em đâu quen, ăn cơm trước đi.”
Tần Duyệt híp mắt cười, lại hôn cô một cái, “Anh muốn ăn em.”
Tô Nhiên Nhiên quả thật không có cách với anh, lại lo lắng Tô Lâm Đình quay về sẽ bắt gặp, vì thế vừa đẩy anh vừa lo lắng chú ý tiếng động ở cửa, ai ngờ cánh cửa không có tiếng động mà thay vào đó là tiếng chuông điện thoại vang lên, cô vừa nghe xong một câu thì sắc mặt lập tức thay đổi, cô ngước mắt nhìn Tần Duyệt rồi lặp lại: “Hàn Sâm được cứu đi rồi!”
Vẻ mặt của Tần Duyệt cũng rét lạnh, thấy cô nói với đầu dây bên kia: “Được, tôi đến ngay.” Sau khi cúp điện thoại thì anh mới giữ tay cô lại và nói: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Tô Nhiên Nhiên đứng lên, vừa đi lên lầu vừa nói: “Sáng nay có người giả dạng thành y tác rồi đưa Hàn Sâm đi, bây giờ em quay về Cục.” Cô quay đầu thấy vẻ mặt của Tần Duyệt tối tăm thì an ủi: “Tay của Hàn Sâm đã bị phế rồi, cũng không thể đi đứng được nữa, hắn không có khả năng hại anh trai của anh nữa đâu.”
Nhưng người cứu hắn đi là đồng loã của hắn thì sao? Tần Duyệt chỉ cảm thấy bần thần, anh ngửa đầu và nói: “Anh đi với em nhé?”
‘Không được,” Tô Nhiên Nhiên đứng trên lầu nhìn xuống, “Vụ án này chỉ có Tổ Chuyên Án mới tham gia được thôi, anh…..Cứ ở nhà chờ em đi.”
Tần Duyệt dựa vào cầu thang, ánh mắt khẽ dời khỏi cô, dịu dàng nói: “Em nhớ cẩn thận, anh chờ em về.”
Lúc Tô Lâm Đình về đến nhà thì thấy chỉ có mình Tần Duyệt ngồi trên bàn cơm tự tại ăn cơm, cục tức càng thêm không có chỗ trút, vì thế ông kéo mạnh ghế ra rồi ngồi xuống đối diện, hỏi: “Nhiên Nhiên đâu rồi?”
Vừa nãy mới làm loạn lên nên bây giờ Tần Duyệt có hơi chột dạ, anh ngẩng đầu cười lấy lòng, nói: “Trong Cục có việc nên cô ấy đi trước rồi ạ.”
Tô Lâm Đình vẫn xụ mặt, hỏi: “Rốt cuộc là cậu muốn làm gì?”
Tần Duyệt đã muốn tìm lúc để nói chuyện thẳng thắn với ông từ lâu, vì thế anh buông bát cơm xuống và nói: “Cháu rất nghiêm túc với Nhiên Nhiên.”
Tô Lâm Đình giật mình, trước giờ ông chưa từng thấy Tần Duyệt đứng đắn như thế, vì thế ông cười mỉa rồi nói: “Nghiêm túc? Cậu định nghiêm túc trong bao lâu? Một tháng? Hay là nửa năm?”
Tần Duyệt không hề để ý đến lời cười nhạo của ông mà vẫn nghiêm túc nói: “Cháu sẽ cưới cô ấy.” Anh cúi đầu cười rồi lại nói tiếp: “Chỉ cần cô ấy nguyện ý. Nếu cô ấy không muốn, vậy thì cháu có thể đợi cô ấy mãi mãi.”
Tô Lâm Đình không đoán được thái độ của anh lại kiên quyết đến thế, vì vậy ông mím môi yên lặng nhìn chòng chọc vào Tần Duyệt, giống như muốn đoán xem lời nói này là thật hay giả.
Tần Duyệt vẫn bình thản nhìn thẳng vào đôi mắt của ông, quá khứ của anh đích thật là đầy chuyện xấu, vì vậy anh không thèm quan tâm nếu có bất kỳ ai hiểu lầm, nhưng Tô Lâm Đình là bố của Tô Nhiên Nhiên, cho nên anh nguyện ý dùng bất cứ cử chỉ nào để chứng minh, chỉ cần có thể làm ông tin anh là thật lòng.
Qua hồi lâu, Tô Lâm Đình mới thở hắt ra, làm như vừa mới quyết định một vấn đề khó khăn nào đó, ông nói: “Tôi sẽ không đồng ý.”
Tần Duyệt có hơi thất vọng, nhưng anh đã biết trước chuyện này sẽ không dễ dàng như vậy, mà anh cũng không định từ bỏ, nhưng Tô Lâm Đình lại đứng lên và nói: “Tôi đã gọi điện cho bố cậu rồi, ông ấy sẽ đến nhanh thôi, lúc trước là do tôi không suy nghĩ kỹ càng, sau này tôi không cho phép cậu bước vào nhà chúng tôi nữa.”
Tần Duyệt đứng bật dậy, hai tay siết chặt thành nắm đấm nhưng anh lại phát hiện mình không hề có bất kỳ lập trường nào để ở lại cả, anh đứng hồi lâu, cuối cùng quyết định không giải thích gì cả mà lập tức đi vào trong phòng rồi dọn đồ đạc.
Lỗ Trí Thâm không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nó cười tươi chạy tới muốn được ôm một cái, Tần Duyệt sờ đầu của nó, trong lòng bây giờ mới có hơi khó chịu, anh nhẹ giọng nói: “Tao phải đi rồi.”
Khoé miệng của Lỗ Trí Thâm xệ xuống, nó nghiêng đầu khó hiểu nhìn anh.
Tần Duyệt kéo nó đến trước mặt, sau đó nhìn thẳng vào đôi mắt của nó và nói: “Mày ở lại thay tao chăm sóc cô ấy nhé? Tao sợ cô ấy ở nhà một mình sẽ cô đơn lắm.”
Đôi mắt to của Lỗ Trí Thâm chớp hai cái, chắc nó nghe hiểu, vì thế hai con ngươi nhanh chóng phủ lên một lớp sương mù, nhưng vẫn gật đầu.
Tần Duyệt ôm chặt nó vào lòng, sau đó chun mũi và nói: “Nếu cái tên họ Phan kia mà còn đến nữa thì mày cứ nhảy lên cào anh ta, biết chưa, phải cào cho mạnh vào!”
Lỗ Trí Thâm sờ đầu, tuy rằng nó không hiểu ý của anh là gì cho lắm, có điều đây là yêu cầu cuối cùng của chủ nhân, vì thế nó cứng ngắc trịnh trọng gật đầu hứa hẹn.
Lúc Tần Duyệt ngồi trên ghế sau chiếc Bently của Tần Nam Tùng thì lại ngẩng đầu lên nhìn cửa sổ phòng cô lần cuối, cô luôn có thói quen ngồi ở chỗ đó rồi tra tài tiệu trên máy tính, hoặc là ôm Alpha tới cho nó ăn, đáng tiếc là anh không thể vào làm phiền cô nữa rồi.
Tần Nam Tùng ngồi bên cạnh vẫn còn cằn nhằn dạy dỗ: “Lão Tô nói cho dù có từ bỏ giao tình hai mươi năm cũng muốn đuổi con đi, rốt cuộc là con đã làm chuyện gì không thể tha thứ được mà chọc tức ông ấy đến vậy chứ?”
Tần Duyệt mím môi, cuối cùng cũng lưu luyến không nhìn nữa, anh làm gì sao…..Chắc là một chuyện đúng đắn duy nhất mà anh đã làm suốt hai mươi mấy năm qua.
9 giờ tối, Tô Nhiên Nhiên cũng lết thân xác mệt mỏi về nhà, cô ở bệnh viện bận rộn chạy qua chạy lại với Tổ Chuyên Án mười mấy tiếng, nhưng manh mối tìm thấy được thì ít đến đáng thương, có lẽ người đã cứu Hàn Sâm đi chắc chắn không chỉ là một người, hơn nữa cách làm rất chuyện nghiệp, trình độ phản trinh sát cũng cực kỳ cao.
Rốt cuộc bọn họ là ai, có quan hệ gì với Hàn Sâm, tại sao đến bây giờ mới xuất hiện?
Tô Nhiên Nhiên mệt mỏi xoa huyệt Thái Dương, cô móc điện ra thì phát hiện có mấy cuộc gọi nhỡ của Tần Duyệt, cô khó hiểu nhìn lên cửa phòng của anh một cái, sau đó quyết định đi sang trực tiếp hỏi anh.
Nhưng lúc đẩy cửa vào thì bên trong đen như mực, trễ vậy rồi mà anh lại ra ngoài sao?
Trong lòng Tô Nhiên Nhiên bỗng có hơi hoảng loạn, đúng lúc này thì Lỗ Trí Thâm từ bên trong kích động nhảy ra, nó trưng ra vẻ mặt buồn bã, sau đó gục vai xuống rồi khoa tay múa chân chỉ về tủ quần áo.
Cô vội vàng mở đèn lên, lại phát hiện mọi thứ trong phòng của Tần Duyệt đều trống không, thế là trong lòng cô bỗng dưng như bị khoét một lỗ vậy.
Cô xoay người định gọi điện cho Tần Duyệt thì lại phát hiện không biết Tô Lâm Đình đã ngồi ở phòng khách từ khi nào, ông nhìn cô và nói: “Không cần gọi, bố bảo cậu ta đi về rồi.”
Tô Nhiên Nhiên đi đến trước mặt ông và hỏi: “Tại sao ạ? Bố nói sẽ tôn trọng ý muốn của con mà.”
Khuôn mặt của Tô Lâm Đình sa sầm lại: “Con cũng đã đồng ý với bố là sẽ giữ khoảng cách với cậu ta mà.”
Tô Nhiên Nhiên cụp mắt xuống, đi qua ngồi xuống bên cạnh ông và nói: “Bố, con thích anh ấy.”
Tô Lâm Đình lập tức giận dữ quát: “Con có còn nhớ bố đã nói gì với con không? Cái loại người như Tần Duyệt, bất kể về tính cách, gia thế hay kinh nghiệm cũng không giống con và không thích hợp với con, sao con đấu lại cậu ta chứ?”
Tô Nhiên Nhiên vẫn bình tĩnh nhìn ông chăm chú, cô nói: “Con không sợ, con muốn ở bên anh ấy.”