• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm nay, toà nhà Á Cảnh vẫn bận rộn như thường.



Giám đốc bộ phận Marketing Phương Tinh kết thúc cuộc họp sáng xong thì chầm chậm đi tới phòng trà nước để pha cà phê, anh ta đặt tay trên máy cà phê, nhìn ly cà phê từng chút được đổ đầy, đột nhiên anh ta thoáng nhìn thấy một bóng người nhanh chóng đi ngang qua cửa, trong lòng đột nhiên giật bắn lên, cũng không rảnh lo chuyện khác mà vội vã đuổi theo, nhưng lúc chạy ra bên ngoài thì lại phát hiện không có một bóng người.



Anh ta xoa mắt, nghĩ thầm chẳng lẽ mình hoa mắt, vì thế lại lẩm bẩm trở về phòng trà nước, anh ta cầm cái ly của mình đi ra ngoài, ai ngờ lúc đi ngang qua cầu thang thì bỗng dưng nghe thấy tiếng ho khan nhẹ nhàng từ bên trong truyền tới.



Anh ta cứ thấy âm thanh này hơi quen quen, vì thế nghi ngờ đẩy cửa cầu thang ra, quả nhiên anh ta thấy bóng dáng một người mặc đồ màu vàng đang vội vàng chạy xuống dưới lầu.



Phương Tình mở to mắt, lần này tuyệt đối không phải là hoa mắt nữa, vì thế anh ta không chút do dự đuổi theo, ai biết sau vài vòng trên cầu thang thì cuối cùng cũng mất dấu.



Anh ta rầu rĩ quay lại bộ phận Marketing, nhìn cái bàn làm việc đã trống mấy ngày nay, lại nhịn không được ngăn một nhân viên đi ngang qua mà hỏi: “Có phải Chu Mộ Hàm đã trở lại không?”



Người nọ hoang mang nói: “Đâu có, vẫn chưa thấy cô ấy đâu cả.”



Phương Tinh càng thêm kỳ quái, lại nhìn bàn của cô ấy vài lần rồi mới đóng cửa vào văn phòng.



Cùng lúc đó, Tần Duyệt kéo rèm cửa lại, rồi xoay người ngồi lại trên ghế, anh móc điện thoại ra nhắn một tin: “Tiếp tục đi.”



Vì thế, tới giờ cơm trưa, ở nhà ăn của công ty có rất nhiều người bắt đầu bàn tán rằng hình như Chu Mộ Hàm ở bộ phận Marketing đã quay về rồi nhưng không biết vì sao lại cứ lén lút, cứ nhoáng một cái là rời đi nên nhìn không rõ lắm.



Mấy ngày nay Chu Mộ Hàm không tới đi làm nên trong văn phòng đã truyền lời đồn đến tận mấy phiên bản rồi, cộng thêm chuyện hôm nay nữa làm mọi chuyện trở nên càng quái lạ hơn.



Người tự xưng là đã nhìn thấy cô nói sinh động như thật, nhưng không hề để ý tới ở góc bàn bên cạnh, có người tay cầm chiếc đũa bắt đầu run rẩy, người đàn ông cúi đầu vùi đôi mắt vào trong bóng tối, cắn răng kiềm chế nước mắt đang muốn rơi xuống, ở trong lòng thì không ngừng thều thào: “Là em sao? Là em đã trở lại sao!”



Tới giờ tan làm, một chiếc xe Jaguar màu đen từ bãi đỗ xe chầm chậm đi ra, nhưng nó lại không vội vàng chạy về trước mà rẽ vào một con đường nhỏ, giống như đang chờ người nào đó.



Bỗng dưng có một người phụ nữ mặc đồ màu vang từ xa vội vã chạy qua làm người trong xe kinh ngạc rồi lập tức mở cửa xe đuổi theo, nắm lấy cánh tay của người phụ nữ mà hô to: “Rốt cuộc em đang làm cái quỷ gì đấy!”



Người phụ nữ ấy quay đầu lại, người đàn ông thì sợ tới mức lùi lại sau vài bước, buột miệng thốt lên: “Cô là ai?”



Cùng lúc đó, hai bên đường nhỏ bỗng nhiên có vài người mặc đồng phục cảnh sát chạy đến, người đi đầu móc □□ sáng lên, nói: “Anh là Phó Văn Hạo đúng không, hiện tại có một vụ án mất tích, mời anh về cùng chúng tôi để tiếp nhận điều tra.”




(*) “□□”: Đừng ai hỏi t trong ngoặc có nghĩa là gì, bởi vì t cũng đâu có biết (“



) có thể là súng đấy. Bởi vì những từ nhạy cảm lên TG đều bị đổi thành ký tự này hết.



Trong phòng thẩm vấn, Phó Văn Hạo mím chặt môi, lại nới lỏng cà vạt trên cổ ra, tuy rằng anh ta cố gắng biểu hiện thật bình tĩnh nhưng lại không giấu được sự sợ hãi sâu trong đôi mắt.



Lục Á Minh lật xem hồ sơ trong tay, ông ngước mắt lên lạnh lùng nhìn anh ta, nhưng không vội vã đặt câu hỏi mà chờ đến khi lý trí của người đối diện hoàn toàn bị cạn kiệt.



Tần Mộ đã thông qua quan hệ mà xin chuyển vụ án này sang cho Cục Cảnh sát Thành phố
(1) trực tiếp xử lý, mà Tô Nhiên Nhiên cũng đã nói chuyện này với Lục Á Minh, vì thế đương nhiên ông cũng nhận, nhưng lại không thể ngờ cái kế hôm nay lại thuận lợi đến lạ thường, nhanh như vậy mà đã có thể chỉ ra người bị nghi ngờ rồi.




(1) Mấy chương sau mình sẽ viết gọn lại thành “Thị Cục” nhé



Hầu hết mọi người đều có xu hướng tư duy tâm lý bình thường, khi họ nhìn thấy người mặc đồ tương tự thì sẽ tự nhiên mà xác định đó là người mà họ quen biết, vì thế Tần Mộ liền tìm một nữ diễn viên có thân hình và ngoại hình tương tự như Chu Mộ Hàm, kêu cô ấy cố ý cúi đầu xuất hiện khắp nơi trong toà nhà. Người bình thường thì chỉ cảm thấy tò mò, đoán xem sao cô ấy lại xuất hiện rồi lại che giấu. Nhưng chỉ có người có quan hệ không thể cho ai biết cùng với cô ấy mới có thể lái xe đến địa diểm bọn họ từng hẹn nhau mỗi ngày, đến để xác nhận xem rốt cuộc đó có phải là Chu Mộ Hàm hay không.



Lúc này đã là cuối tháng 5, phòng thẩm vấn nhỏ hẹp có vẻ vô cùng oi bức, Phó Văn Hạo không ngừng lau mồ hôi trên đầu, cuối cùng cũng mất đi bình tĩnh vốn có mà nhíu mày hỏi: “Mấy người tới bắt tôi, rốt cuộc là muốn làm gì!”



Lục Á Minh cười lạnh một tiếng, nói: “Chúng tôi tìm được tóc của nữ nhân viên mất tích Chu Mộ Hàm trong xe của anh, có phải anh thường xuyên đưa cô ấy về nhà không?”



Ánh mắt của Phó Văn Hạo né tránh, sau đó nói: “Cô ấy ngồi xe tôi vài lần.”



Lục Á Minh lấy tuýp kem dưỡng da tay kia ra, nói: “Mặc dù không thể phát hiện dấu vân tay ở trên đây được nữa nhưng cái thương hiệu rất khó mua ở Trung Quốc, chúng tôi đã điều tra thông tin mua hàng của anh tại quầy bán hàng duy nhất. Còn nữa, theo như mẹ của Chu Mộ Hàm nói thì trong khoảng thời gian này, cô ấy thường xuyên không ở nhà buổi tối, bà ấy cũng từng thấy một chiếc xe hơi màu đen đưa cô ấy về, hơn nữa bà ấy cũng đã chỉ ra và xác nhận chiếc xe đó chính là chiếc xe anh lái, anh còn gì để giải thích nữa.”



Phó Văn Hạo bất an cởi một chiếc nút áo sơ mi ra, biểu cảm ngày càng sốt ruột, cuối cùng cũng đầu hàng, dựa lưng vào ghế và nói: “Đúng vậy, cô ấy chính là người tình của tôi, còn tôi thì bao nuôi cô ấy.”



Lục Á Minh cười, trong ánh mắt lộ rõ sự sắc bén, tiếp tục chất vấn: “Tối ngày 13 tháng này, cô ấy cũng đến con đường kia đợi anh như mọi ngày, sau đó thì không trở về nhà nữa. Rốt cuộc giữa hai người xảy ra chuyện gì, anh đã đưa cô ấy đi đâu? Vì sao lại muốn gửi ngón tay của cô ấy cho Tần Mộ!”



Phó Văn Hạo không thể tin mà mở to đôi mắt: “Anh nghi ngờ cô ấy mất tích có liên quan tới tôi sao, điều này đúng là buồn cười, tôi có thể đưa cô ấy đi đâu được chứ? Tôi mẹ nó còn không biết cô ấy đi đâu nữa!”



Lục Á Minh sầm mặt xuống, “Chúng tôi đã kiểm tra camera rồi, hôm đó cô ấy đã lên xe của anh, anh cho rằng anh còn chống chế được sao?”



Phó Văn Hạo cũng nóng nảy, cả người rướn về trước, gõ lên mặt bàn nói: “Hôm đó tôi xác thật là có đón cô ấy, nhưng sau đó vợ tôi có gọi điện thoại gây gỗ một trận bắt tôi bằng bất cứ giá nào cũng phải về nhà, tôi không còn cách nào nữa nên bèn thả cô ấy ở bên đường, sau đó thì lái xe trở về. Hôm đó tôi luôn ở nhà, không tin thì mấy người có thể đi kiểm tra.”



“Vợ của anh?” Lục Á Minh nghi ngờ nhìn anh ta, “Đồng nghiệp của anh chưa từng nói anh có vợ.”



Biểu cảm của Phó Văn Hạo có hơi mất tự nhiên, nói: “Đúng vậy, tôi kết hôn ở Anh rồi nhưng không nói cho mấy đồng nghiệp. Làm sao, ẩn hôn cũng là phạm pháp sao.”



Lục Á Minh nửa tin nửa ngờ kêu người dựa theo số điện thoại mà Phó Văn Hạo đã cung cấp mà liên lạc với vợ của anh ta, Tô Nhiên Nhiên đứng đối diện cũng nghe ra có gì đó không đúng.



Các đặc điểm của Phó Văn Hạo đều phù hợp với miêu tả của Hàn Sâm, nhưng nếu Hàn Sâm muốn trả thù thì không có khả năng để bản thân có thêm một người thân mật bên gối được, chuyện này quá nguy hiểm mà cũng không phù hợp với tính cách tỉ mỉ của hắn ta. Vì thế cô móc điện thoại ra nhắn cho Tần Duyệt: “Có thể Phó Văn Hạo có bằng chứng vắng mặt, có lẽ chúng ta đã phạm sai lầm rồi.”



Tần Duyệt buông điện thoại, trong lòng cũng vô thức bất an: Chẳng lẽ tất cả mọi chuyện đều là có người cố ý thao túng tầm nhìn của anh sao.



Cùng lúc đó, nữ diễn viên mà bọn họ đặc biệt tìm để đóng giả thành Chu Mộ Hàm đang đi ra khỏi thang máy, định đi tìm Tần Mộ để báo cáo, nhưng khoảnh khắc cô ta đi qua cầu thang thì đột nhiên bị ai đó kéo vào trong.



Cô ta sợ tới mức muốn hét lên, có ai đó ở sau lưng che kín miệng của cô ta, hơi thở nóng rực phả lên lỗ tai, cô ta nghe thấy một giọng nói run rẩy kèm theo tiếng thở hổn hển: “Là em sao? Đúng là em sao? Em đã trở lại rồi sao!”



Người đó dán sát vào tấm lưng của cô ta, cứ như là đang ôm bảo vật mới tìm lại được. Cô ta bị doạ gần như muốn ngất đi, chỉ run rẩy không ngừng rơi nước mắt, cô ta tuyệt vọng duỗi tay kéo bàn tay đang che miệng cô ta xuống, nhưng người đó sau khi nhìn thấy mười ngón tay của cô ta xong thì biểu cảm càng thêm dữ tợn, hét lớn: “Cô không phải là cô ấy! Cô là đồ lừa đảo! Đồ lừa đảo!”



Sau đó hắn đột nhiên kéo cô ta xuống, đập mạnh đầu của cô ta xuống trên mặt đất, lại nhân lúc cô ta hôn mê thì quay đầu hoảng sợ bỏ chạy….



Tần Duyệt ngồi trong văn phòng nhớ lại: Rốt cuộc anh nghĩ sai chỗ nào, anh đã bỏ qua chỗ nào rồi. Ánh mắt anh xẹt qua máy tính của Chu Mộ Hàm bên ngoài cửa sổ, vì thế anh bỗng dưng nhớ tới đôi mắt đã từng phản chiếu lên trên màn hình máy tính.



Tất cả mọi người trong văn phòng không một ai biết việc Chu Mộ Hàm đã mất tích, nhưng người kia nhất định biết, bằng không hắn sẽ không nhìn chằm chằm anh bằng loại ánh mắt đó.



Tần Duyệt đứng dậy bước nhanh đi ra khỏi văn phòng, anh cần phải tìm ra người hôm đó rốt cuộc là ai, và sao hắn ta có thể đột nhiên biến mất được!



Trong phòng lưới, mỗi người đều đang vùi đầu vào công việc, Tần Duyệt dọc theo bốn phía từ vị trí của Chu Mộ Hàm, bỗng dưng, anh phát hiện ở góc nghiêng phía sau một cái bàn không có người ngồi có đặt một chiếc gương.



Anh bước tới dựng thẳng cái gương lên và xoay theo góc độ, thông qua mặt gương thì vừa lúc có thể nhìn thấy vị trí của Chu Mộ Hàm. Anh nhắm mắt lại, gần như có thể tưởng tượng đến người nào đó dùng chiếc gương này, mỗi ngày chăm chú nhìn bóng dáng Chu Mộ Hàm thế nào, lại căm hận nhìn chằm chằm anh tuỳ tiện mở ngăn kéo của Chu Mộ Hàm ra sao…..



Vì thế đôi mắt mà anh nhìn thấy trên màn hình hôm đó cũng không phải ở sau lưng mình mà là đôi mắt rình trộm soi từ trong chiếc gương này.



Anh siết chặt mười ngón tay, vội vàng hỏi người bên cạnh: “Chỗ này là ai ngồi?”



Người nhân viên kia ngẩng đầu, trả lời: “Trâu Sinh, đồng nghiệp trong bộ phận.”



Trâu Sinh, 25 tuổi, là nhân viên bán hàng bình thường của bộ phận Marketing, theo sự đồng nghiệp của hắn nó thì hắn ta cực kỳ si mê Chu Mộ Hàm, vẫn luôn theo đuổi cô ấy.



“Thế là rõ rồi, hôm đó Chu Mộ Hàm vô cớ bị người bao nuôi vứt bỏ ở bên đường, đang lúc tuyệt vọng thì nhận được lời mời của một người đàn ông đã si mê cô ấy từ lâu, sau đó thì không trở về nữa.” Tô Nhiên Nhiên dựa lưng vào vách tường hành lang, nói chuyện với Tần Duyệt ở đầu dây bên kia.



“Nhưng với Trâu Sinh, bất kể là tuổi tác hay đặc điểm hành vi cũng không phù hợp với Hàn Sâm tí nào, chẳng lẽ chuyện này chỉ là một tai nạn, không liên quan gì tới anh trai của anh hết?”



Tô Nhiên Nhiên lại không nghĩ như vậy, tay trái của cô bỏ trong túi quần, nói: “Em đã thông báo tin tức này cho Cục rồi, chúng ta sẽ nhanh chóng bắt được hắn về thôi. Có một số việc chỉ có thể gặp mặt mới có thể hỏi rõ được. Chỉ hy vọng……Chu Mộ Hàm có thể đợi được chúng ta.”



Nửa tiếng sau, nhóm hình cảnh bao vây ngoài cửa nơi Trâu Sinh đăng ký địa chỉ, gõ cửa “rầm rầm” nhưng cánh cửa bên trong vẫn không hề có tiếng động.



Người cảnh sát đi đầu móc súng ra rồi ra hiệu bằng mắt cho phía sau, còn một hình cảnh khác thì đá văng cửa ra, bọn họ vội vàng chạy bên trong, sau đó thì tất cả mọi người đều ngửi được mùi tanh, là một mùi mà bọn họ đã quá quen thuộc rồi, đó là mùi máu tươi nồng nặc.



Chỉ thấy giữa phòng khách có đặt một chiếc máy quay phim, ở đối diện với chiếc máy quay phim đó là Trâu Sinh, hắn đang nghiêng đầu ngồi trên ghế, đôi mắt lồi ra ngoài, còn ngực thì bị một cây sắt bén nhọt xuyên thủng qua……..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK