Mấy người có tiền rất thích kiểu này, không phải về nông thôn mà vẫn được tự trải nghiệm cuộc sống màu xanh, còn được xem nhiều loại thảo mộc lạ, họ cứ đến chơi hai ba ngày rồi lại về. Không ngờ mấy hôm sau mẹ cô lại rủ dì Dương đến trông, nói với cô hai người họ già rồi, tìm được chỗ làm việc giúp đỡ con cái là chuyện tốt, lại tiết kiệm tiền thuê người. Phi Yên nghĩ bụng, mới có hơn năm mươi tuổi thôi, mẹ con chưa đến tuổi nghỉ hưu đâu đấy. Nhưng mà thôi, đâu cũng là chuyện tốt, mẹ có việc bận bịu thì sẽ không lải nhải việc cô thất nghiệp và không có bạn trai nữa. Phi Yên thấy có bạn trai bây giờ quá sớm, nếu không phải cô đi học sớm hai năm thì giờ này chắc vẫn đang chúi mũi vào viết luận văn đại học và đi làm thêm giờ. Còn thất nghiệp ấy à, chết sớm siêu sinh sớm, với lại phòng hành chính không khải chỗ dành cho cô, bây giờ cô đang nộp hồ sơ vào một vị trí nhỏ còn thiếu ở phòng kế hoạch của một công ti tương đối ổn của Thiên Tân.
"Chắc khoảng một tuần sau họ mới trả lời cho mình"_Phi Yên vừa cầm bút màu vẽ nghịch vừa nghĩ. Cô lăn lộn trên giường, miệng lẩm bẩm kêu chán. Muốn đi tiêu tiền quá, có điều nhớ đến số tiền dành dụm từ thời đại học đến giờ, Phi Yên thật sự không nỡ...
Điện thoại Phi Yên lại kêu, cô với lấy nó, nhần nút nghe rồi gí sát miệng vào điện thoại. Nghe chuông đã biết là ai, cô không thèm nghe tử tế, thậm chí còn bắt chước giọng lạnh lùng của tổng đài:
- Xin chào bạn, bạn có cần giúp đỡ gì không ạ?
- Phi Yên, ngồi lui ra đi, đi tôi nhìn thấy hết bên trong mũi của cô rồi
- Hả???_Phi Yên giật mình, nói cái gì vậy? Nguyên Phong...sao lại nhìn thấy...Mà sao anh ta biết cô gí miệng gần điện thoại...Ôi trời ơi, may mà mũi cô rất sạch sẽ, không anh ta sẽ trêu cô đến tận ngày mai mất.
- Hahahaaaa...._Nguyên Phong ở đầu kia cười rất lớn, mất một lúc mới nghiêm túc lại, giải thích cho Phi Yên_Tôi đang dùng video call má, cô không để ý à...
- Hừ!_Phi Yên sau khi được giải thích bắt đầu ngồi thật nghiêm chỉnh trên giường, hừ lạnh một cái.
- Tôi sẽ không nói với ai chuyện ấy đâu, tôi không phải người bỉ ổi như thế, cô biết mà_Nguyên Phong tiếp tục diễn, cười toe giở giọng đạo đức
- Đến Bánh bao nhỏ cũng không tin anh_Phi Yên bĩu môi, trong đầu thầm đoán Nguyên Phong sắp chuẩn bị ôm tim
- Cô lại làm trái tim tôi tổn thương rồi.
Quả nhiên, không ngoài dự đoán, Nguyên Phong lại ôm tim, mặt nhăn nhó buồn bã, đâu hơi ngả vào tường, diễn sâu hơn mọi lần một bậc. Phi Yên thấy vậy càng phối hợp bày ra vẻ thương tâm:
- Ừ, vậy anh mau đi phẫu thuật tim đi. Tôi thấy dạo này anh hơi yếu đấy, động một chút là lại tổn thương tim, mai kia tổn thương đến não bộ thì khổ lắm đấy.
- Cô đừng lo, tôi sẽ không sao đâu, cảm ơn lòng tốt của cô, Cô lo lắng cho tôi như thế, tôi đành phải lấy tấm thân này báo đáp, mong cô nhận cho.
Phi Yên nằm ra giường, đặt điên thoại xuống, chắp tay xá xá:
- Đại nhân, xin nhận của tiểu cô nương một lạy, ngài diễn quá giỏi, tôi không sao theo kịp.
Vậy là Nguyên Phong lại cười lăn lộn một lúc.
- Nguyên Phong, anh đi xem mắt bao nhiêu lần rồi?
- Ba, bốn lần gì đó, nhưng tôi vẫn là trai tân_Nói đến chữ"trai tân", Nguyên Phong vỗ ngực tự hào_Bây giờ ít người đàn ông nào còn tử tế như tôi lắm, cho nên cô phải trân trọng tôi, hiểu chưa?
- Trọng điểm không phải ở chỗ đó, tôi không quan tâm chuyện anh là trai tân hay không.
- Cô không quan tâm thì cô hỏi chuyện tôi đi xem mắt làm gì chứ?_Nguyên Phong phụng phịu
- Tôi muốn hỏi xem, có phải lần nào đi xem mắt anh cũng trêu chọc con gái nhà người ta như thế này hay không?_Phi Yên tủm tỉm cười
- Làm gì có, tôi chỉ trêu mình cô.
- Ừ, vậy thì tốt. Chứ nếu như anh đi xem mắt nhiều, mà cô gái nào anh cũng trêu như thế thì chắc giờ họ bị khủng hoảng tâm lí hết rồi.
Nguyên Phong cảm thấy rất buồn cười nhưng cô nhịn, tỏ vẻ chán ghét, không muốn nói chuyện với Phi Yên nữa, quay mặt đi cất tiếng gọi Bánh bao nhỏ:"Bánh bao, có người bắt nạt bố, chúng ta đi mua rượu giải sầu thôi." Nói xong liền tắt điện thoại, khiến Phi Yên đâu kia cười lớn.