Cũng đã bảy giờ rồi, thế nhưng Thần Hi vẫn chưa về nhà… Y chưa bao giờ về trễ hơn sáu giờ, bình thường lúc này hai người sớm đã cùng nhau ăn cơm xong, và y theo lý thuyết đã ngồi trên ghế salon xem TV…
Chắc không phải… là do hôm qua mình cự tuyệt y cầu hoan, cho nên y hờn dỗi không trở về chứ?
Nghĩ đến khả năng này, đại thúc liền đau đầu mà ngồi xuống ghế salon.
Hắn không rõ, những hành động ám muội của Thần Hi liệu có khiến hắn giảm thọ hay không? Lại nói, hắn cũng hơn ba mươi tuổi rồi, thân thể không mềm mại như nữ nhân, làn da sờ vào cũng không mịn màng như nam hài trẻ tuổi, hắn thật sự… thật sự không hiểu Thần Hi rốt cuộc vừa ý hắn ở điểm nào nhất?
Đại thúc thở dài, quyết định trước tiên cứ vào bếp nấu bữa tối đã, hảo hảo dời sự chú ý của mình sang chuyện khác.
Rất nhanh chóng, đại thúc đã dọn bữa ăn nóng hổi lên bàn, thế nhưng vẫn là không thấy bóng dáng Thần Hi đâu. Từ sâu dưới đáy lòng, nỗi bất an của đại thúc dần dần nồng đậm hơn. Ngay trong lúc hắn đã có ý định báo cảnh sát, cửa ra ngoài cuối cùng cũng truyền đến thanh âm nắm đấm cửa chuyển động.
Tảng đá lớn trong lòng lập tức rơi xuống, đại thúc rụt rè bước ra cửa, nhìn Thần Hi vẻ mặt lạnh như băng.
“Cơm tối ta đã nấu xong rồi, ngươi có muốn ăn trước không?”
Vốn dĩ đại thúc còn cho rằng Thần Hi sẽ đáp trả lại một quyền của hắn lúc trước, thật không nghĩ tới y lại mỉm cười dễ dãi.
“Không cần đâu, đại thúc. Ta đã ăn ở bên ngoài rồi. Ngươi cứ dọn mấy món đó vô đi, ta với hắn còn có chuyện quan trọng phải làm.”
Thần Hi quay đầu về sau gật nhẹ một cái rồi kéo ra một nam hài tướng mạo thanh tú. Không nhìn về phía đại thúc, y ôm lấy nam hài còn đang mơ hồ không rõ tình huống trước mắt là gì đi về phòng ngủ. Một giây trước khi đóng cửa, y mới quay đầu nhìn đại thúc vẻ mặt hết sức kinh ngạc: “Đại thúc, hôm nay phiền ngươi ủy khuất một chút, ngủ bên ngoài phòng khách a!”
Vừa nói xong, ‘Rầm’ một tiếng, Thần Hi dùng lực thật mạnh đóng cửa phòng ngủ lại, để mặc đại thúc còn chưa kịp phản ứng đứng trước cửa.
Đây là… đây là ý gì chứ? Đối với phản ứng của Thần Hi, không biết vì sao đại thúc có điểm khó chịu…
Y là cố ý ư? Cố ý xem như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra?
Vậy thì y vì sao lại về muộn? Vì sao lại đột nhiên mang nam hài kia trở về? Còn muốn hắn ngủ ngoài phòng khách…
Không đúng! Đột nhiên ý thức được chính mình hiện tại giống hệt như nữ nhân đang ăn dấm chua (aka ghen ), đại thúc tràn đầy ảo não. Đáng đời hắn, ai mượn hắn không có việc gì ở ngoài phòng khách chờ người ta?
Hắn cũng có thể giả bộ như không có việc gì, có thể đi làm chuyện riêng của hắn, có thể tự mình ăn hết cơm tối!
Sẽ không phải vì Thần Hi… không phải…
Đại thúc tựa như một nam hài đang giận dỗi, nhanh chóng đi về phía bàn ăn, nặng nề ngồi xuống ghế, có chút phiền muộn cầm đũa lên, nhìn một bàn đầy thức ăn, không khỏi quay đầu nhìn về bên cạnh… Cuối cùng, kéo cái ghế Thần Hi thường ngồi vào sát bên cạnh mình…
Đột nhiên, đại thúc đứng bật dậy, thầm nghĩ chính mình ở nhà đợi thiếu niên cả một ngày, y lại về muộn như thế, cả điện thoại cũng không thèm gọi, hắn thì cứ ngây ngốc mà ở ngoài phòng khách lo lắng mấy tiếng đồng hồ liền, chân mỏi nhừ gần chết nhưng vẫn sợ y không có cơm ăn, phải xuống bếp nấu cho xong bữa tối, rốt cuộc đổi được… đổi được một câu nói hết sức qua loa của y? Ăn bên ngoài rồi?
Hơn nữa, ngày hôm qua là do thiếu niên muốn làm loại chuyện ám muội với mình… Hắn dám tự tin khẳng định, đây đều là do y làm sai trước!
Nghĩ đến đây, đại thúc một bụng ủy khuất, cả cơm cũng không muốn ăn nữa.
Bước ra ngoài ban công, hắn cầm lấy bộ quần áo duy nhất của hắn mặc trong ngày mưa to hôm ấy, căm giận thay áo choàng tắm ra rồi mang theo nỗi uất ức, lao ra khỏi nhà trọ.