“Ôm người qua đây.”
Triệu Kiệt mặt mày căng thẳng bị K ôm trở lại bàn ăn, đặt xuống chiếc ghế bên cạnh Thần Hi. Chờ K thu tay về, hắn liền vịn vào mép bàn, khó khăn nhích đến vị trí xa nhất khỏi Thần Hi.
“An phận một chút, ăn xong ta sẽ mang ngươi đến hậu hoa viên đi dạo.”
Triệu Kiệt bị bàn tay to lớn của Thần Hi giữ chặt, cả người bị cưỡng chế ép quay về chỗ cũ. Y xoay người đứng dậy, đem chiếc ghế nhỏ đặt dưới chân hắn, sau đó mới bắt đầu dùng cơm.
“Ăn nhiều lên đi, có mấy thứ ngươi còn chưa đụng đến kìa.”
Thần Hi gắp một ít thức ăn bỏ vào trong chén Triệu Kiệt, nhìn đối phương đang nhíu chặt lông mày.
“Ta ăn không vô.”
“Đại thúc, đừng lộn xộn nữa, công ty có chút chuyện, tâm tình ta không tốt cũng không có tâm lực ứng phó ngươi.”
“Không ai kêu ngươi ứng phó ta, chỉ cần ngươi để cho ta rời đi.”
Triệu Kiệt thì thào tự nói, chợt nghe bên cạnh truyền đến ‘Rầm’ một tiếng, thân thể kinh hãi theo phản xạ run rẩy vài cái. Hắn vô thức liếc mắt nhìn Thần Hi, thấy gương mặt kia dù vẫn mang theo ý cười, thế nhưng hắn có thể dễ dàng cảm giác được sự giận dữ ẩn giấu bên trong.
“Đại thúc, ta cho ngươi hai sự lựa chọn. Hoặc là bây giờ ngươi tự mình chủ động uy no cái miệng phía trên, hoặc là chờ ta ăn xong rồi, chúng ta trở về phòng, ta sẽ giúp ngươi thỏa mãn cái miệng nhỏ nhắn bên dưới?”
Ngôn ngữ hạ lưu như vậy, từ miệng Thần Hi nói ra lại có vẻ nhẹ nhàng như gió, còn nghe vào tai Triệu Kiệt thì đỏ mặt tới tận mang tai.
Mặc dù không cam lòng, thế nhưng đạo lý ‘kẻ ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu’ Triệu Kiệt vẫn hiểu rất rõ. Huống hồ, hắn tin tưởng Thần Hi nhất định nói được làm được. Căm giận cầm thìa lên, Triệu Kiệt từng ngụm từng ngụm ăn thức ăn trong chén.
Thấy đối phương đã phối hợp, những đường nét trên khuôn mặt nãy giờ vẫn cứng ngắc của Thần Hi mới hòa hoãn đi không ít.
Tình cảnh này khiến Triệu Kiệt nhớ tới lần đầu tiên cùng dùng bữa với Thần Hi, thiếu niên đã bá đạo ép hắn phải ăn hết toàn bộ thức ăn…
Lúc đó, Thần Hi dáng người thấp bé, không giống như bây giờ cường tráng vô cùng… Lúc đó, hai người vẫn còn hòa hợp với nhau…
Ngẩn người, Triệu Kiệt đột nhiên phát hiện chính mình hình như đang quyến luyến quá khứ. Hắn cười khổ, cố gắng tìm cách chấm dứt những suy nghĩ thế này.
Phải biết rằng, khi đó Thần Hi đang đóng kịch. Người này đã xếp đặt mọi thứ dối trá, tại sao hắn còn quyến luyến?
Khoảng thời gian đó… tất cả đều là đóng kịch…
Triệu Kiệt gục đầu xuống, không phát giác ra tâm tình trong lòng lại tăng thêm vài phần u ám.
Dưới sự giám thị của Thần Hi, Triệu Kiệt khó khăn lắm mới ăn hết thức ăn. Suốt thời gian qua hắn làm việc và nghỉ ngơi không giống bình thường, bây giờ đột nhiên bị buộc ăn nhiều thức ăn thế này khiến hắn no đến mức gần như nói không nền lời, thế nhưng lại có một cảm giác buồn nôn chán ghét.
Triệu Kiệt chống tay vào bàn đứng dậy, nhảy lò cò một chân muốn rời đi. Tuy nhiên, mông vừa mới rời khỏi mặt ghế thì cả người bỗng nhiên một trận trời đất quay cuồng. Khi lấy lại tinh thần, chẳng biết từ lúc nào đã bị Thần Hi hảo hảo ôm vào trong ngực.
“Thả ta xuống, ta có thể tự đi.”
“Phía sau của ngươi không đau à?”
Không đếm xỉa đến phản kháng của người trong ngực, Thần Hi ôm hắn rời khỏi phòng ăn, tiến về hậu hoa viên.
Không đau? Làm sao có khả năng không đau hả? Triệu Kiệt vừa xấu hổ vừa giận dữ trừng mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp phía trên. Cũng không nghĩ tên đầu sỏ gây nên chuyện là ai, còn dám bày ra bộ dáng không liên quan đến mình.
Đúng là càng nhìn y thì hắn lại càng tức giận…
“Đừng có dùng ánh mắt đó nhìn ta, coi chừng ta móc mắt ngươi ra.”
Con ngươi u ám lãnh đạm của Thần Hi chiếu thẳng về phía Triệu Kiệt. Giống như tiểu hài tử có tật giật mình, Triệu Kiệt thu hồi ánh mắt không chút nào che dấu hận ý của mình, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, ngoan ngoãn yên vị trong ngực Thần Hi.
Thiết kế của hậu hoa viên rất thoáng đãng, mặc dù không gian không rộng bằng cả ngôi biệt thự nhưng ít nhất cũng đến một phần hai ngôi biệt thự. Trong hoa viên, mỗi một vị trí đều có thể xem là cảnh đẹp khó tìm. Bên dưới bóng ô rộng rãi là chiếc bàn trắng giản dị, thiết kế giống như đình nghỉ mát. Mới đầu nhìn qua nơi đây Triệu Kiệt còn tưởng rằng mình đã tới công viên nào rồi, điều duy nhất khác biệt chính là những công viên bình thường không thể xinh đẹp như vậy.
Thần Hi ôm lấy Triệu Kiệt, ngồi xuống chiếc ghế màu trắng có hoa văn uốn lượn, ra dấu bảo người hầu đi bên cạnh mang bánh ga-tô đến.
“Thích chỗ này không, đại thúc?”
Thấy Thần Hi mân mê nút áo trước ngực mình, Triệu Kiệt liền gạt bàn tay không an phận của y sang một bên. Đôi mắt xinh đẹp của Thần Hi hơi nhíu lại, gạt bàn tay đang ngăn cản mình ra, đơn giản tiến hết toàn bộ đôi tay vào bên trong áo sơmi của hắn.
“Đừng như vậy…”
Triệu Kiệt vặn vẹo thân thể, yếu ớt phản kháng.
Không ngờ, Thần Hi lại mắt điếc tai ngơ, càng thêm làm càn dùng ngón tay nhéo nhéo đầu nhũ của Triệu Kiệt.
“Ngoan ngoãn đi, ta sẽ không làm gì khác với ngươi.”
Thanh âm uy hiếp vang lên bên tai, bàn tay Triệu Kiệt đang nắm cổ tay Thần Hi thoáng chút do dự, cuối cùng vẫn dựa theo lý trí mà lựa chọn rút về.
Thần Hi tựa hồ rất hài lòng, tâm tình vui vẻ chỉ cho nam nhân trong ngực đủ loại hoa hoa thảo thảo trong hoa viên.
Nghe giọng nói Thần Hi truyền đến bên tai, Triệu Kiệt bất tri bất giác cảm thấy như bị vây hãm trong tình yêu. Bàn tay Thần Hi thật ấm áp, nhẹ nhàng vuốt ve khắp người hắn… Không thể nói là chán ghét, ngược lại còn dần dần trấn an thân thể căng thẳng của hắn.
Triệu Kiệt chống đỡ không nổi với cơn buồn ngủ, nhắm mắt lại, một câu hỏi mơ hồ vụn vặt từ trong miệng hắn nhẹ nhàng thoát ra.
Thần Hi cúi đầu xuống, “Đại thúc, ngươi nói gì, nói rõ một chút xem?”
Đáp lại y, chính là tiếng hít thở đều đều của Triệu Kiệt.
Thần Hi nhìn nam nhân đang ngủ trong ngực mình… lâm vào cơn trầm tư ngắn ngủi.
“Thưa ngài, đây là đồ ngài muốn.”
Trên tay người hầu đứng bên cạnh là một cái khay bạc, trong đó có mấy dĩa bằng gốm sứ chất đầy những chiếc bánh ga-tô nho nhỏ, ngoài ra còn có một bình trà sữa với mùi thơm dễ chịu, bên cạnh là một phần báo.
“Mang xuống đi!”
Phất phất tay, Thần Hi ý bảo người hầu rời khỏi, ngay cả thói quen đọc báo sớm lúc gần đây cũng không cần.
Thần Hi ôm sát nam nhân đã vài năm không gặp vào trong ngực, không muốn để bất cứ kẻ nào đến phá vỡ giây phút yên bình này.