Lần này thất bại với dự án của công ty S là vì thiếu năm trăm triệu đã đưa cho Thần Hi…
Hắn không hỏi Thần Hi dùng năm trăm triệu vào việc gì, mà trên thực tế hắn cũng không có thời gian để hỏi. Công tác mỗi ngày làm cho hắn ngay cả sinh lý ngày thường là nghỉ ngơi cũng sắp xếp không ra thời gian.
Thế nhưng, không cần biết đúng hay sai, hắn chỉ nhớ đến Thần Hi, nhớ đến thần sắc thiếu niên khi tiếp nhận tấm chi phiếu, kinh ngạc rồi lại cảm động.
Tuy nhiên, hắn vẫn không rõ tại sao ngày hôm sau Thần Hi lại biến mất khỏi nhà trọ. Có lẽ y có chuyện gì gấp cần phải xử lý, Triệu Kiệt thầm nghĩ thế, hy vọng làm vậy có thể xoa dịu phần nào cảm giác bất an trong lòng.
Tiếng gõ cửa vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của Triệu Kiệt.
“Tổng tài, đây là tư liệu của ngài.”
Thư ký trẻ tuổi giỏi giang đẩy cửa bước vào, đặt một tập tư liệu có bìa màu xanh đậm lên trên bàn Triệu Kiệt, sau đó xoay người bước ra khỏi phòng.
Triệu Kiệt lấy tư liệu ra, tiện tay lật vài tờ, biểu tình vốn dĩ hờ hững dần dần chuyển thành giật mình.
“Điều này làm sao có khả năng…?”
Triệu Kiệt vứt xấp tư liệu xuống, nhấc điện thoại trên bàn lên, nhanh chóng bấm một chuỗi dãy số.
“Tít—Tít—Tít—”
Từng hồi chuông điện thoại như giáng thẳng vào thần kinh yếu ớt của Triệu Kiệt.
Tâm tình chờ đợi đầu dây bên kia bắt máy là chờ mong, cũng là sợ hãi.
“Xin chào, đây là xí nghiệp Thần thị.”
Bắt máy là thanh âm chuyên nghiệp của nữ tiếp tân.
Triệu Kiệt kiềm chế cơn run rẩy, thở hổn hển mấy hơi mới mở miệng cho biết thân phận của mình.
“Triệu tổng tài? Để tôi giúp ngài hỏi thử một chút.”
Nói xong, đầu dây bên kia liền rơi vào yên lặng, khiến Triệu Kiệt bức bối khẩn trương nắm chặt điện thoại trong tay.
“Alo?” Thanh âm quen thuộc từ đầu dây bên kia truyền đến.
Triệu Kiệt kích động đứng bật dậy. Muốn mở miệng, rồi lại không biết nên hỏi làm sao.
Thần Hi… Ngươi phản bội ta sao? Hay là ngươi có nỗi khổ tâm gì?
Chỉ một câu đơn giản như vậy thôi, Triệu Kiệt lại không mở miệng được, chỉ có thể tiếp tục trầm mặc.
“Đại thúc?”
Bên kia phát ra một tiếng cười khẽ, phá hủy sự trầm mặc của đại thúc, ngữ khí thoải mái đến mức khiến cho kẻ khác thấy khó hiểu.
Triệu Kiệt cắn cắn môi, rốt cuộc vẫn bắt buộc chính mình mở miệng: “Thần Hi… Ngươi… Ta…”
Rất nhiều câu hỏi vờn quanh trong đầu, Triệu Kiệt muốn nói lại thôi, thật lâu cũng không thể nói ra một câu đầy đủ.
Ngược lại, bên tai Triệu Kiệt truyền đến thanh âm nhăn nhó của Thần Hi, nghe qua có chút không kiên nhẫn: “Đại thúc, bây giờ ta bận nhiều việc lắm. Có gì chúng ta tìm thời gian hẹn nhau ra ngoài nói được không?”
“A…”
Triệu Kiệt chần chờ phát ra thanh âm đơn lẻ, thần kinh căng cứng giống như tạm thời được giải phóng, cả người thư giãn nhẹ nhõm.
“Ân.”
“Vậy thì hai giờ chiều mai ở nhà hàng XX nhé.”
Lời vừa mới dứt, ‘Tít’ một tiếng, bên kia đã không có thanh âm của Thần Hi.
Triệu Kiệt đặt điện thoại xuống, bàn tay không biết vì sao hơi run rẩy…