Ngươi không biết, ngươi vĩnh viễn không biết… loại thống khổ khi bị căm hận cùng tưởng niệm không thể kiềm chế dày vò trong bóng đêm.
Ngươi vĩnh viễn không biết… ngươi tổn thương ta nhiều bao nhiêu.
Tại sao còn quay trở về?
Nhìn nam nhân cuồng loạn trước mặt, Thần Hi cảm thấy rất khó chịu, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên lưng nam nhân, tựa hồ muốn dùng hành động này xoa dịu hắn.
“Buông tha cho ta được không? Thần Hi, hãy để tất cả quay lại lúc ngươi rời đi được không?”
Thanh âm trầm thấp của nam nhân pha lẫn nghẹn ngào. Ngực Thần Hi nhói lên, miệng vết thương ẩn ẩn đau.
“Đại thúc, ngươi biết không? Nếu phải rời khỏi ngươi, ta tình nguyện chết trước mặt ngươi. Ngươi biết không, lúc trước ta còn có chút vọng tưởng, vọng tưởng rằng sau khi ngươi biết những việc ta làm, ngươi sẽ yêu ta. Tại sao ngươi không để ta mang theo giấc mơ ấy chết đi? Tại sao phải cứu ta rồi lại muốn bỏ rơi ta? Trừ khi ngươi giết ta, bằng không ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, mơ tưởng!”
“Thần Hi, ngươi vì cái gì cứ một mực ép ta?”
Triệu Kiệt phẫn nộ ngẩng mặt lên, cơn tức giận che lấp hoàn toàn lý trí. Hắn điên cuồng gào thét: “Nếu ngươi muốn chết, ta đây sẽ thành toàn cho ngươi! Đừng tưởng rằng ta không dám!”
Thần Hi bình tĩnh nhìn Triệu Kiệt, cuối cùng chậm rãi nhắm mắt lại, phun ra ba chữ: “Ngươi ra tay.”
Cắn chặt môi dưới, Triệu Kiệt căm hờn nhìn nam tử. Hắn run rẩy vươn tay ra, dán lên chiếc cổ lạnh như băng của Thần Hi, nhẹ nhàng siết lấy.
“Tổng tài…”
K ngập ngừng lên tiếng, do dự không biết có nên ngăn cản hay không.
“Ngươi không cần lo…”
Thần Hi mở mắt ra, nhìn vẻ mặt tàn nhẫn của nam nhân, lại một lần nữa nhắm mắt: “Ngươi ra ngoài đi, đừng để bất cứ ai vào đây.”
“Vâng.”
K khẽ gật đầu, tự hiểu hắn đứng trên lập trường người ngoài cuộc trong chuyện tình cảm, xoay người rời khỏi phòng.
Lực đạo trên tay càng lúc càng mạnh, Triệu Kiệt nhìn nam tử lẳng lặng nhắm mắt, chỉ có đôi môi dần run rẩy mới cho thấy y đang thống khổ vì thiếu dưỡng khí… Hắn nhíu mày, giọt lệ đọng trên mi rơi xuống. Triệu Kiệt thả tay ra, cảm xúc kiềm nén lâu ngày rốt cuộc sụp đổ.
“Thần Hi, ngươi thật hèn hạ… Ngươi thật sự rất hèn hạ.”
Ngay từ đầu, y đã biết hắn căn bản không thể ra tay.
Chính là đánh cuộc ở điểm ấy, y mới có thể nói như vậy.
“Ngươi sớm biết rõ, ta không có khả năng…”
Nhìn nam nhân suy sụp, Thần Hi đau lòng ôm lấy thân hình đang run rẩy của hắn: “Ngươi rõ ràng còn yêu ta… Đại thúc, vì sao ngươi không chịu thừa nhận tình cảm của mình? Ngươi rõ ràng còn yêu ta!”
Đôi môi lạnh như băng của Thần Hi hôn lên khóe miệng muốn há ra giải thích, nhẹ nhàng gợi mở hàm răng nam nhân, triền miên lâu dài khiến y đặc biệt kích động, xâm lược cũng phá lệ mãnh liệt.
Thần Hi cuốn lấy đầu lưỡi nam nhân, thỏa sức mút liếm, không để cho nam nhân có bất kỳ cơ hội trốn tránh nào, “Ta van xin ngươi, đại thúc, cho ta thêm một cơ hội, chỉ một cơ hội nữa thôi. Lần này ta thề, ta sẽ không tổn thương ngươi… Có K làm chứng, nếu ta còn lừa ngươi, ngươi cứ cắt lưỡi ta, móc hai mắt ta. Nếu ta còn tổn thương ngươi, ngươi cứ bảo K chém đứt tay ta, đánh gãy chân ta, sau đó ngươi mới tới giết ta, được không? Hoặc khiến ta bị thiên lôi giáng búa, chết không yên ổn…”
Đôi tay nam nhân run rẩy vòng quanh eo Thần Hi, để toàn bộ nước mắt không thể khống chế rơi xuống áo y. Chiếc mặt nạ lãnh đạm đã bị y cưỡng ép tháo xuống, nam nhân tựa đầu vào ngực y rơi lệ không ngừng.
“Đây là do ngươi nói… Nếu ngươi gạt ta lần nữa, ta thật sự… ta thật sự sẽ giết ngươi.”
Thanh âm nhỏ như tiếng muỗi vo ve truyền đến từ trước ngực, Thần Hi mừng rỡ vô cùng, càng thêm siết chặt thân thể lạnh run kia: “Mạng của ta thuộc về ngươi, đại thúc.”
Có lẽ, từ sâu dưới đáy lòng nam nhân vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng y. Nhưng Thần Hi không dám tham lam quá nhiều, chỉ cần ở một góc nhỏ trong tâm hồn, nam nhân nguyện ý tiếp nhận y.
Dù sao, bọn họ vẫn còn một đoạn đường rất dài để đi.
Nam nhân từng bị y hung hăng tổn thương ruồng bỏ, trải qua nhiều thăng trầm cuối cùng cũng trở lại bên cạnh y. Tuy rằng phải trả một cái giá rất lớn, bất quá một mạng này đổi lấy hạnh phúc đã bị chính mình chối bỏ, đáng giá. Đối với y mà nói, thật sự rất đáng giá.
HOÀN