Ngô Song Song cầm di động tức giận đến hoa dung thất sắc, không tình nguyện dừng lại.
Hồ Phong híp mắt nhìn Phượng Phi, hơi hơi thu liễm biểu tình bừa bãi trên mặt, nhìn An Đoá một cái rồi tiếc nuối thu hồi ánh mắt, có lệ nói với Phượng Phi: "Cô Phượng đừng để ý, tính tình Song Song đơn thuần nghĩ sao nói vậy, nhưng cô ấy cũng là thay An Đoá suy nghĩ không phải sao? Kỹ thuật diễn của cô ta không tốt, ca hát cũng không hay, quay phim ngắn hay MV cũng không được, chỉ có thể chụp tạp chí thôi."
Khoé môi An Đoá giương lên nụ cười lạnh, không nói câu gì, để mặc tên béo này vu hãm bôi đen chính mình. Chân tướng sự thật ra sao, cô sẽ thể hiện ra đúng thời điểm, mà không phải tranh chấp cùng tên mập này bây giờ.
"Tôi nhớ rõ An Đoá đã là nghệ sĩ của tôi." Phượng Phi lạnh nhạt đánh trả: "Nghệ thuật diễn xuất của cô ấy tôi sẽ lập ra kế hoạch thật tốt, không cần hai vị phải quan tâm."
Hồ Phong nghẹn lại, há mồm muốn nói gì đó lại phát hiện Phượng Phi còn cao hơn mình, mà mình vừa nãy cũng phải ngước nhìn cô ấy, sắc mặt lập tức trắng bệch, đen mặt buông lời tàn nhẫn: "Tôi đây mỏi mắt mong chờ, rốt cuộc tôi đã dẫn cô ta được một năm, không tìm được sở trưởng nào khác ngoài khuôn mặt của cô ta, cô Phượng nếu thực sự có thể tìm thấy thì đúng là đáng mừng. Thật không may, Song Song còn buổi thử vai quan trọng, chúng tôi xin phép đi trước!" Nói xong bước nhanh rời đi, Ngô Song Song ở phía sau cũng dẫm lên giày cao gót, hai cặp mắt đơn thuần nhu nhược trừng An Đoá một cái, mắng trợ lý hai ba câu cho hả giận, lúc này mới rời đi.
Chờ đoàn người kia rời đi, An Doad mỉm cười nhìn Phượng Phi, vừa định nói lời cảm tạ, lại thấy đuôi lông mày của Phượng Phi nhíu lại, không mang theo cảm xúc gì châm chọc: "Nếu là người thông minh, lúc này cũng sẽ không đi trêu chọc kẻ thù của mình."
An Đoá sửng sốt, mới phản ứng lại cô ấy đang giáo huấn mình, chớp chớp mắt, sắc mắt cứng đờ, mãi sau mới nói thầm: "Một con chó tới cắn tôi, tôi cũng không thể cứ để cho nó tùy ý mà cắn."
Phượng Phi sửng sốt, nhàn nhạt trả lời: "Chó cắn cô, chẳng lẽ cô muốn cắn lại nó à?"
Miệng An Đoá nghẹn lại, rốt cuộc cũng cảm nhận được cảm giác đau khổ khi nói không nên lời của Hồ Phong, sờ sờ cái mũi, thu liễm sự tức giận ngoan ngoan đi phía sau cô ấy đi vào văn phòng.
"Ngồi đi!" Sau khi Phượng Phi ngồi ở bàn làm việc, gật gật đầu nhìn cô nói.
An Đoá đóng cửa ngoan ngoãn ngồi xuống, tùy ý để ánh mắt cô ấy đánh giá mình, biểu hiện ngoan ngoãn cẩn thận, không có nửa điểm không rơi vào thế hạ phong như lúc ở bên ngoài tranh cãi.
Một lúc lâu sau, Phượng Phi mới nói: "Cô thật sự khác xa những gì trong tư liệu."
Cuộc trò chuyện bắt đầu, An Đoá nhẹ nhàng thở ra, nắm chắc vài phần, ngẩng đầu trong mắt hiện lên một chút tự giễu: "Cô nhận được tư liệu chắc là nói tôi không nghe lời, không có thiên phú chỉ có gương mặt là có thể nhìn được đúng không?"
Phượng Phi sau khi ngồi ngay ngắn trên bàn làm việc, lạnh nhạt gật đầu, ánh mắt vẫn di chuyển trên người cô: "Đúng vậy, nhưng nhìn dáng vẻ của cô cùng với hình ảnh trong tư liệu cũng khác biệt rất lớn."
"Ở trong mắt Hồ Phong, ngoại từ cái gương mặt này của tôi, cái gì bên ngoài cũng không quan trọng." An Đoá nhún vai, chỉ cái ót châm chọc nói: "Nếu cô đã đọc tư liệu về tôi, khẳng định là đã biết vì sao tôi gặp tai nạn rồi, vậy nên tôi bị đâm xe thức tỉnh đấy."
Phượng Phi nhìn về phía cô, cuối cùng mở miệng nói: "Tôi thật sự không biết tai nạn này còn có chỗ tốt như vậy."
"Từ trong tay Diêm Vương nhặt về một mạng, làm sao cũng phải có một ít chỗ tốt chứ, không phải sao?" An Đoá cười, thanh âm trầm thấp: "Nhưng loại chỗ tốt này chỉ sợ là không ai muốn nếm thử đâu."
Phượng Phi trầm ngâm trong chớp mắt, cúi đầu nhìn về trang giấy trên mặt bàn, mặt trên là tư liệu của An Đoá trong tay Hồ Phong hơn một năm nay, nhưng lúc này cô ấy cảm thấy một chồng giấy này không bằng nói chuyện với cô vài câu. Nhẹ nhàng vứt tư liệu vào thùng rác, giương mắt nhìn An Đoá: "Tôi nghĩ cô cũng biết vì sao Hồ Phong lại giao cô cho tôi."
An Đoá gật đầu, sự mỉa mai trong mắt chợt loé lên rồi biến mất: "Biết chứ, bởi vì tôi không nghe theo lời anh ta làm việc. Chạm vào điểm mấu chốt của tôi, có việc cũng không thể gật bừa."
Phượng Phi hỏi ngược lại: "Điểm mấu chốt của cô? Nói tôi nghe thử."
"Được thôi." An Đoá sảng khoái nhếch môi, hai mắt kiên định nhìn Phượng Phi: "Tôi không muốn trở thành bình hoa trên bàn tiệc, cũng không muốn bán rẻ thân thể mình vì bất cứ chuyện gì."
Dị sắc trong mắt Phượng Phi chợt loé lên rồi biến mất, lần đầu tiên nhìn thẳng cô gái trẻ tuổi xinh đẹp trước mặt, cẩn thận nhìn hai tròng mắt xinh đẹp của cô, trong ánh mắt đó là sự kiên định và quyết không lùi bước.
Hai mắt híp lại, cánh môi Phượng Phi nhếch thành một đường cong: "Bình hoa? Xem ra cô thực sự rất tự tin về dung mạo của mình." Ý cười trên môi của An Đoá lập tức cứng đờ, lại nghe Phượng Phi tiếp tục nói: "Nhưng chỉ sợ cô đã quên, mỹ nhân trong giới giải trí nhiều vô số, chỉ dựa vào mặt cô thì không đủ làm cô nổi tiếng đâu."
Môi của An Đoá mở ra, cẩn thận nhìn Phượng Phi: "Ý của cô là?"
"Chứng minh bản thân cô với tôi đi!" Cằm của Phượng Phi khẽ nâng, gương mặt vốn đã cao ngạo lạnh nhạt làm người ta sinh ra khoảng cách có vẻ càng thêm khí thế, cô ấy nhếch môi nhìn cô gái trẻ trước mặt: "Chứng minh xem ngoại trừ gương mặt này cô còn có thứ gì."
Không khí trong phòng vốn dĩ hài hoà trở nên đình trị, An Đoá thở phào bình tĩnh nhìn Phượng Phi, cô hiểu rõ đây chính là định hướng để sau này sẽ tham gia thử vai như thế nào. Đây là cơ hội, cũng là sự khiêu chiến.
Nếu qua, như vậy về sau cô có thể tiếp tục đi theo con đường trong suy nghĩ của cô lúc trước, sau đó bò dần lên trên. Nhưng nếu không qua, chỉ sợ bản thân chỉ có thể đi chụp tạp chí.
An Đoá đột nhiên căng thẳng chưa từng có, cô thậm chí còn cảm thấy trong nháy mắt kia cô vẫn đang đứng giữa phòng học, đôi tay vì cơ hội mà thấm mồ hôi, lại cắn răng nỗ lực thể hiện bản thân mình. Cô tự hỏi, rồi trong chốc lát ánh mắt dừng trên người Phượng Phi.
Vẻ mặt cô bắt đầu thả lỏng. Bốn mắt nhìn nhau, Phượng Phi có thể nhìn thấy đôi mắt sương mù xinh đẹp hơi mở ra, sau đó dưới mí mắt cô, đôi môi đỏ nhếch lên, hai mắt nhẹ nhàng thoáng nhìn, đôi tay khoanh ở trước người, nhẹ nhàng kéo kéo khoé môi, âm thanh lạnh nhạt cao ngạo: "Chứng minh như thế này đã đủ chưa?"
Ánh mắt tùy ý của Phượng Phi ngừng lại, nhìn về cô gái phía đối diện. Cặp mắt vốn dĩ quyến rũ lúc này tràn đầy lạnh nhạt ngạo nghễ, mũi bạch ngọc, cằm khẽ nâng, khoé môi cười như có như không…, hô hấp của cô ấy đột nhiên nặng hơn, có một cảm giác nói không nên lời.
Nếu lúc này có những người khác ở đây, thì có thể nhìn thấy gương mặt hai người đang nhìn nhau bất đồng, nhưng khí thế hay vẻ mặt lại giống như từ một khuôn khắc ra, đây hoàn toàn chính là phiên bản khác của cô ấy.
Sự kinh ngạc đột ngột làm Phượng Phi ngẩn người: "Cô…"