Thấy An Đoá thay quần áo vội vàng cùng Lý Việt rời khỏi phim trường, lúc này Ôn Lăng mới thu hồi ánh mắt, cúi đầu đọc kịch bản trong tay, che khuất chút đáng tiếc loé qua trong mắt.
Bệnh viện ở trong thành phố, mà thành điện ảnh lại xây ở vùng ngoại ô, xe đi hơi một tiếng mới tới bệnh viện trong thành phố, miệng vết thương của cô vốn dĩ là không quá nghiêm trọng. An Đoá cảm ơn rồi đột mũ lưỡi trai nhảy xuống xe, vừa định phất tay rời đi, đã nhìn thấy Lý Việt cũng đeo kính râm và mũ lưỡi trai lên đi cùng cô vào thang máy: "Tôi với cô cùng đi."
An Đoá: "Chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, anh Lý không phải muốn đi gặp bạn hay sao?"
Lý Việt dừng lại bên người cô, ngón tay chống kính râm kinh ngạc nhìn cô: "Tôi chẳng lẽ chưa nói, bạn của tôi làm việc ở bệnh viện à?"
An Đóa:…
Cô có thể nói cái gì, quả thật không thể nói được gì.
Thấy khuôn mặt nhỏ của An Đoá đều lộ ra không biết nói gì cùng đau trứng, lúc cửa thang máy mở ra, Lý Việt ha ha cười kéo cô ra khỏi thang máy: "Tôi thực sự có việc, cô đi băng bó miệng vết thương, tôi đi lấy chút thuốc, chờ lát nữa tôi sẽ tới đón cô." Lý Việt phất phất tay với cô, nhanh chóng bước về hướng khác, An Đoá lúc này mới thu hồi ánh mắt, cùng Roman đi về hướng đại sảnh.
Đại sảnh bệnh viện rất nhiều người đi kẻ lại, tay cô có thương tích cùng với khuôn mặt mình hiện tại đã có độ công nhận (tuy chỉ là mặt trái), thực sự rất kéo giá trị thù hận, rốt cuộc cũng không thích hợp tự đi xếp hàng, cho nên cô ở một bên chờ Roman. Cúi đầu nhìn băng gạc trên tay trái, tay không còn chảy máu, nhưng những ngón tay bị dẫm giờ đã bắt đầu sưng đỏ đau đớn, ngón tay tinh tế trắng nõn thoạt nhìn có hơi ghê người. Cô nhíu mày chuyển động vài ngón tay, thấy có hơi đau, trong mắt hiện lên sự sắc lạnh.
Nếu Ngô Song Song dám ngáng chân cô ở đây, cũng đừng trách cô phản đòn trở lại. Mím môi cô áp xuống tâm tình muốn chỉnh chết Ngô Song Song, nhưng vừa cúi đầu đã nhìn thấy dấu vết bị dẫm trên tay, chỉ cần nghĩ đến chân của Ngô Song Song từng dẫm lên chỗ này thì hốt hoảng, lông tơ dựng hết cả lên. Quay đầu nhìn thấy Roman còn cách rất xa chỗ xếp hàng, đơn giản ấn đầu mũ lưỡi trai đi tìm WC, chuẩn bị nghiêm túc rửa sạch ngón tay cô.
Nhưng không biết hôm nay bệnh viện bận rộn hay là đối nghịch với cô, WC ở đại sảnh tầng một toàn bộ đểu kín người, cực cực khổ khổ bò lên tầng hai mới tìm được một nhà WC vắng người. Cô nhẹ nhàng thở ra, vội vàng đi đến bên cạnh bồn rửa tay ra sức súc rửa các ngón tay, dòng nước xôn xao lạnh lẽo chảy xuống theo ngón tay, An Đoá nhìn chằm chằm mấy ngón tay đỏ bừng, càng nhìn càng bực bội. Bực bội thở ra một cái, lấy tờ giấy lau khô ngón tay, thuận tay ném vào thùng rác bên cạnh, nhưng xà phòng thì không hề tìm thấy ở xung quanh. Sau khi cô nhíu mày tìm xung quanh hai vòng cũng không thấy, quyết đoán xoay người mở cửa một phòng vệ sinh nhỏ.
'Kẽo kẹt' tiếng cửa phòng vệ sinh bị đẩy ra. Một chân An Đoá vừa rảo bước đi vào, phòng bên cạnh đột nhiên vươn một bàn tay đưa tới, hung hăng nhét cô vào phòng bên cạnh.
Trong lòng An Đoá nhảy dựng, trong đầu nháy mắt hiện các ông chú lưu manh ở WC nữ, cưỡng gian trước xong rồi giết, một bên nhanh chóng phản ứng lại đá vào hạ thân của người kia, lúc đối phương đau đớn kêu lên như quỷ, chống khuỷu tay chọc ngực anh ta, một bên muốn đi ra ngoài.
"Ôi!" Thân thể của ông chú đáng khinh mang mũ lưỡi trai đeo khẩu trang, còn mặc một bộ quần áo fake hãng The Matrix + run lên, thống khổ kêu lên qua khẩu trang: "Cô nhẹ tay chút, được không."
An Đóa cười lạnh!
Đậu má, ở WC nữ giở trò lưu manh còn có lý! Một bụng tức trước đó sôi trào lên, ánh mắt An Đoá vừa nhấc lại đá thêm một cái, nào biết người này đột nhiên co rụt lại, thân thể cao lớn đột nhiên đẩy cô vào tường trên buồn vệ sinh, đắc ý nhếch lông màu với An Đoá: "Còn muốn đá tôi lần thứ hai, không có cửa đâu."
Khốn khiếp!
Một ông chú đáng khinh bị bắt được còn dám nói chuyện với cô, An Đoá tức điên hét lên. Sắc mặt người đàn ông biến đối vội vàng gắt gao che miệng cô lại, một bên nghe động tĩnh bên ngoài, một bên hạ giọng nôn nóng nói: "Tôi nói này cô gái đá tiểu đệ đệ của tôi, tôi không so đo nữa, cô cho tôi mặt mũi đừng hét lên."
An Đoá lại tiếp tục cười lạnh, một chân khác nâng lên, đúng lúc này cửa của nhà vệ sinh nữ lại được mở ra một lần nữa, một người đàn ông đè nặng âm thanh nôn nóng nói: "Allen, cậu có ở đây không, tiểu tổ tông của tôi ơi đừng trốn nữa, chờ chốc nữa còn có việc đấy."
Bên trong cửa phòng cách một buồng vệ sinh, An Đoá nhận ra động tác của người ép cô cứng đờ, cau mày, trong mắt tràn đầy đau đớn, dùng sức chớp mắt phóng điện với cô, chỉ kém việc không buột miệng thốt ra bảo cô đừng nhúc nhích. An Đoá híp mắt không tiếng động cười lạnh, làm như không thấy cắn tay anh ta muốn tránh thoát ra. Mí mắt người đàn ông nhảy mạnh, trên mặt vặn vẹo thống khổ, nhưng gắt gao không buông tay.
"Allen, cậu rốt cuộc có ở đây không?" Ngoài cửa lại truyền đến tiếng gọi nôn nóng một lần nữa.
An Đoá trừng mắt dùng ánh mắt cao áp 1000W cảnh cáo anh ta mau chóng buông tay, gương mặt người đàn ông bị cắn đến vặn vẹo, nghẹn khuất, dùng ánh mắt cao áp 2000W nhìn cô. Hai người cứ nhìn qua nhìn lại, không hề cho nhau cơ hội, lúc An Đoá cắn răng muốn đá cửa nhắc nhở người ở bên ngoài, người đàn ông kia đột nhiên sát vào tai cô, thanh âm nôn nóng khàn khàn dồn dập cách khẩu trang, cắn răng thấp giọng nói: "Cô gái, cô chắc chắn bây giờ muốn gọi người?"
An Đoá trừng mắt, người đàn ông hổn hển chịu đau buồn cười: "Tôi thì không có việc gì, nhưng cửa này vừa mở ra chỉ sợ danh dự của cô sẽ bị hủy trong một chớp mắt."
An Đoá sửng sốt, chờ đến lúc phản ứng lại nhanh chóng cúi đầu, lúc nhìn tư thế của hai người, chỉ cảm thấy Cửu Thiên Huyền Lôi từ trên trời đánh xuống. Cô đá chân trái bị chặn lại bởi đầu gối của người đàn ông, vì ngăn động tác của cô, nửa người trên gắt gao dán cô vào tường, một tay còn lại che miệng cô, động tác của hai người nếu không ai hiểu rõ thì sẽ thấy ái muội đến mức không thể ái muội hơn.
Nếu ánh mắt có thể giết chết người, An Đoá đã sớm vèo vèo bắn ra đao nhỏ chọc chết người trước mắt, nhưng tiếc là cô không thể luyện ra kỹ năng đặc thù như vậy, chỉ có thể hung tợn trừng mắt nhìn đối phương.
Người đàn ông giương lông mày đắc ý, trong không gian hẹp hòi hô hấp đều phun lên vành tai cô, âm thanh cách khẩu trang khàn khàn mê hoặc: "Cô gái, vì chỗ tốt của hai chúng ta, chúng ta thương lượng một chút thì sao?"
Thì sao?
An Đoá cười lạnh, đúng lúc này người ngoài cửa đã chờ đến mức không còn kiên nhẫn, lại hô to hai tiếng một lần nữa không được ai trả lời đang định rời đi, cửa phòng vệ sinh lại mở ra một lần nữa: "Anh Nhiên, anh ở đây làm gì vậy? Allen có không đáng tin như thế nào cũng sẽ không chạy đến WC nữ trốn anh chứ?"