Khoé môi nhếch lên trào phúng nhìn một màn này chạy qua đầu, nắm thật chặt ly nước trong tay, việc trong quá khứ đột nhiên nhập vào đầu, bước chân dừng lại, quay đầu nhìn lại một lần nữa đã không còn thấy bóng dáng của người kia.
Roman nghiêng đầu nghi hoặc hỏi: “ Chị An, chúng ta không đi sao?”
Trái tim vẫn luôn vững vàng đột nhiên như muốn nhảy khỏi lòng ngực, An Đoán ổn định lại tinh thần, cười nói: “Đi chứ, hôm nay về khách sạn nhớ tắm rửa rồi nghỉ ngơi sớm một chút, bắt đầu từ ngày mai sẽ rất bận đấy.”
Từ khi tỉnh dậy, oán hận trong mắt cô tất cả đều đặt trên người Lâm Thần, nhưng thật ra trong lúc nhất thời lại quên mất cô ta, nếu Lâm Thần bên kia tạm thời chưa tìm thấy lỗ hổng, vậy cô gái này thì sao? Cô cắn cắn môi, cùng Roman trở về khách sạn. Cho đến khi Roman vào phòng tắm tắm rửa, nghe được tiếng nước xôn xao chảy, cô bóp kịch bản, đồng tử đột nhiên co rụt lại, trong phút chốc đứng lên.
Cô gái này bất quá chỉ là một người mẫu nhỏ chưa có danh tiếng, lấn sân sang điện ảnh là vì cái gì? Trong mắt bỗng nhiên sáng quắc, cô siết chặt kịch bản, đột nhiên nghĩ tới một sự kiện.
Phim điện ảnh mới của đạo diễn Lý đúng là phim cổ trang, mà Dung Thành lại là địa điểm quay phim cổ trang lớn nhất trong nước, rất có khả năng vì tiết kiệm kinh phí, một ít cảnh quay sẽ tới nơi này quay chụp. Có phải hiện tại đoàn phim sẽ đến chỗ này đóng phim? Mà cô người mẫu kia tới nơi này làm gì, rõ ràng rất không hợp lý.
Cửa phòng tắm răng rắc mở ra, Roman từ trong hơi nước đi ra, đã nhìn thấy An Đoá đang căng thẳng đứng ở trong phòng, bắt lấy khăn tắm chụp lên đầu nói: “Chị An?”
“Hả?” An Đoá đột nhiên xoay đầu, nhìn thấy Roman, trong tức khắc lấy lại tinh thần, áp xuống trái tim không thường xuyên nhảy lên nói: “Tắm xong rồi? Chị đi tắm rửa đây, em chờ lát nữa giúp chị mua cơm chiều nhé, chị nghỉ ngơi một chút.”
“Được.” Roman vừa dứt lời, đã nhìn thấy An Đoá cầm áo ngủ vội vàng nện bước đi vào phòng tắm rồi nhanh chóng đóng cửa lại.
An Đoá mở vòi, nước từ trong vòi phun ra, bọt nước lạnh lẽo từ trên đổ xuống làm máu đang sôi trào của cô hoà hoãn lại không ít, những suy đoán không đáng tin cậy vừa rồi cũng tan thành mây khói. Lại lần nữa duỗi tay đem nước hướng lên cao hơn, làm ướt đầu tóc rồi giơ tay ra phía sau đầu xoa, nhìn về phía mặt kính phản chiếu chính bản thân mình.
Cô không nên bị những cảm xúc như vậy khống chế, nhưng cô hiện giờ quá lắm cũng chỉ là một nghệ sĩ nhỏ không có danh tiếng, nếu so với Lâm Thần đang nắm trong tay tài sản mà cô mười mấy năm cực khổ mới có, về tiền tài quả thật chênh lệch quá lớn, nếu bây giờ cô tự động thủ sẽ không khác gì con kiến bị giẫm bẹp, ngược lại sẽ bại lộ thân phận. Chuyện quan trọng nhất bây giờ cô nên làm đó chính là bám trụ thật tốt vào đoàn phim, mà cũng không nên vì những việc này mà phân tâm, đánh mất không ít cơ hội của bản thân.
Cùng lắm thì…
Ngẩng đầu nhìn vào trong gương, cánh môi đỏ bừng chậm rãi phác hoạ nụ cười bình tĩnh, nhưng nếu có cơ hội, cô thật ra sẽ không để bụng mà đối đầu với anh ta.
Hoa nở hai đóa, lúc này có một đoàn phim điện ảnh bên trong địa điểm quay Dung Thành. Lâm Thần mặc một chiếc áo bào màu đen đứng ở giữa sân, trên mặt lộ ra phẫn nộ cùng căm tức nhìn người trước mắt: “Ngươi…”
Vừa dứt lời, đạo diễn bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng “Cut”. Giữa sân, mặt đầy phẫn nộ của Lâm Thần cứng đờ. Trong mắt khói mù chợt loé rồi biến mất, thở sâu quay đầu lại, trên mặt đầy ý xin lỗi: “Xin lỗi đạo diễn Lý, là tôi sai.”
Đạo diễn Lý ngồi ở phía sau camera nghe được lời này, mày đang nhíu chặt nới lỏng ra, vốn không vui, nhìn thấy Lâm Thần mệt mỏi vẫn cố gắng đóng phim, xua xua tay nói: “Cậu vào trong nghỉ ngơi chút đi, trước đó cậu cũng đã cùng bọn họ chụp ảnh nhiều rồi.”
Lâm Thần vội vàng nói lời cảm ơn, kết cục là đi qua xin lỗi các nhân viên công tác của đoàn phim, không hề có vẻ ngạo mạn của minh tinh mà còn thập phần bình dị gần gũi, làm nhân viên công tác vừa rồi có chút bực bội, sắc mặt tốt lên không ít.
Sau màn ảnh, đạo diễn Lý nhìn thái độ Lâm Thần như thế, thở dài nói: “Người không tồi, nhưng tài năng hơi kém một chút.”
Phó đạo diễn theo ông nhiều năm ngồi bên cạnh nghe vậy cười cười nói: “Chỉ cần ngài chỉ giáo thật tốt, nhất định sẽ diễn tốt.”
Đạo diễn Lý lắc đầu: “Anh ta so với An Khanh còn kém xa.” Câu này nói thật sự nhẹ, trừ bỏ phó đạo diễn ở bên cạnh cũng chưa ai được nghe những lời này.
Phó đạo diễn hiểu rõ cười cười, chỉ sợ lần này sau khi đóng phim, đạo diễn Lý sẽ không cùng vị này hợp tác nữa rồi, ít nhất sẽ không cho anh ta đảm nhiệm vai chính nữa. So với kỹ thuật diễn của An Khanh, ở bên cô nhiều năm như vậy, Lâm Thần căn bản không học được một chút diễn xuất nào từ An Khanh, ngược lại sự chênh lệch giữa hai người không hề nhỏ chút nào.
Mà Lâm Thần lại là diễn viên chính, kỹ thuật diễn như thế lại không tính là tốt, với mỗi bộ phim đều ôm một thái độ hoàn mỹ mà quay khiến đạo diễn Lý có chút bực bội. Lúc trước chỉ là nể mặt An Khanh cho anh ta đảm nhiệm vai nam chính, nhưng hiện tại nhìn lại kiến thức quay phim cùng kỹ thuật diễn của Lâm Thần, nói không hối hận là giả.
Bên này Lâm Thần sau khi xin lỗi xong thì tới khu nghỉ ngơi, người đại diện đã sớm chờ ở đằng kia đưa cho anh ta chai nước, thò qua bên tai anh ta, thấp giọng nói một câu.
Đồng tử Lâm Thần co rụt lại, kinh ngạc tới mức suýt nữa nhảy dựng lên, hạ giọng nói: “Tôi lập tức qua ngay.” Nói xong năm chữ, anh ta cúi đầu, trong mắt tràn đầy bực bội tức giận.
Người đại diện gật đầu, nhẹ giọng nói: “Yên tâm, tôi đã an bài chỗ ngồi kín đáo, sẽ không có người phát hiện, cậu tốt nhất nên đem cô ta đi xử lý cho tốt, nhưng hãy nhớ rõ đừng chọc cho cô ta nóng nảy, nếu không chúng ta chưa chắc đã được yên đâu.”
“Tôi biết đúng mực.” Lâm Thần đứng lên, một bên cười nhờ trợ lý của đoàn phim đi mua nước, một bên cùng người đại diện ra ngoài, trong mắt áp lực táo bạo: “Con đàn bà này lá gan càng ngày càng lớn, mẹ nó!”
“Từ từ đi.” Người đại diện trấn an: “ An Khanh mới mất chưa được bao lâu, nếu để lộ ra tin này, nỗ lực hiện tại của cậu đều sẽ mất hết. Đừng quên cậu có cơ hội bắt được vai nam chính của bộ phim điện ảnh này như thế nào, nói tóm lại, hiện tại phải chịu đựng, chờ thêm một hai năm nữa rồi tính tiếp.”
Vừa nghe xong lời này, Lâm Thần càng thêm tức giận. Ở bên cạnh An Khanh nhiều năm như vậy mà anh ta vĩnh viễn chỉ có thể núp sau cái bóng của cô. Hiện tại cô đã chết rồi mà vẫn phải chịu như vậy. Những thái độ của đạo diện Lý anh ta không phải không thấy được, ánh mắt khác thường của mọi người trong đoàn phim dành cho mình anh ta cũng rõ ràng.
Càng làm cho anh ta kinh hoảng sợ hãi hơn chính là mỗi ngày đều có người đề cập tới An Khanh trước mặt anh ta. An ủi, đồng cảm với mình, không thì cũng là fan điện ảnh của An Khanh đứng trước mặt anh ta khóc thút thít. Những người này cho dù đi đâu cũng gặp được, làm lông tơ của anh ta dựng đứng hết cả lên, dường như mỗi đêm đều nằm mơ thấy An Khanh người đầy máu me đầm đìa tới tìm mình.
An Khanh! An Khanh!
Đã chết rồi sao còn âm hồn không tan!!
Lâm Thần đi theo người đại diện bước nhanh vào tiệm trà, yên lặng tiến vào chỗ ngồi trong cùng. Mới vừa ngồi xuống đã bị một thân thể mềm mại nhích lại gần, làm nũng nói: “ Anh Lâm à, đã lâu như vậy rồi không cho người ta gọi điện thoại, em rất nhớ anh đấy.”