Chương 10
Gần 11h30 vừa nói chuyện vừa ăn, mãi anh mới chịu đưa cô về, lúc chuẩn bị lên phòng, anh còn nói sẽ nhắn lại với cô sau khi đi ký kết hợp đồng về.
Cô vẫy tay chào anh, vui vẻ chạy lên trên phòng, cô thả người xuống giường cười khúc khích, không thể tin được vậy mà anh lại có ý với mình, cô cảm thấy như mơ vậy.
Cậu bé gầy gò ốm yếu từ khi nào mà đã trổ mã, đẹp trai quá trời vậy chứ, số cô đúng là hên quá mà.
Cơn buồn ngủ ập đến, Vũ Đình lăn ra ngủ ngon lành, cô sẽ ngủ bù cho một đêm hôm qua.
Lục Tử Sâm ngồi trên xe, tay vẫn còn cầm chiếc điện thoại, tâm trạng anh rất tốt, đột nhiên điện thoại có người gọi đến, anh không để ý ai gọi tiện tay gắn tai phone lên nghe.
“Alo tôi Lục Tử Sâm đây”
“Anh Lục Tử Sâm là em Vũ Vũ của anh đây”
Giọng ngọt ngào của một cô gái vang lên, anh trầm lại nhìn điện thoại, anh đoán mẹ anh đã cho cô số khác.
“Ừ em về nước rồi hả”
“Em về rồi, anh à tối nay về ăn ở nhà đi mà, em nhớ anh lắm”
Lục Tử Sâm chần chừ một lúc, anh không muốn về tối nay, nhưng có lẽ nên về vì dù sao cô ấy cũng vừa từ nước ngoài trở lại.
“Được rồi, anh sẽ về nhà ăn tối”
Gần 6h tối khuôn viên nhà họ Lục, Chu Phượng Vũ đang ngồi nói chuyện rôm rả với ông bà Lục, cô ngồi kể ríu rít mọi việc còn không quên, đem theo đống quà ra khoe với hai người.
“Đây là chiếc cà vạt cháu đã cất công chọn, bác trai xem có vừa ý không ạ? còn đây là chiếc khăn cháu nhớ rất hợp với phong thủy của bác gái, bác xem có đẹp không ạ”
Bà Bạch Mẫn Hoa cầm khăn lên xem xét, cười hiền lành còn nhìn về phía chồng mình, là ông Lục Minh Thành đang ngắm nghía chiếc cà vạt.
“Đẹp, đẹp lắm, cháu xem cháu mua nhiều quá làm gì”
“Cháu cũng muốn mang về chút gì cho hai bác”
Bạch Mẫn Hoa kéo tay cô lại, nắm lấy vỗ nhẹ lên, bà thì thầm vào tai cô.
“Hai đứa sắp lấy nhau rồi, gọi mẹ dần đi là vừa”
Cô cúi mặt ngại ngùng không đáp lại lời bà nói, bà thấy cô đỏ mặt thì hài lòng, cứ nắm c.h.ặ.t t.a.y cô rồi xoa xoa.
Bên ngoài có tiếng xe vào cổng, đoán là con trai về, bà đứng dậy ra gần cửa lớn, Chu Phượng Vũ cũng đi theo bà đứng chờ anh.
Ông Lục Minh Thành vẫn ngồi yên tại chỗ, cầm chén trà lên nhấp nhẹ, mặt ông nghiêm lại dần.
Cửa lớn mở ra đem theo luồng khí lạnh, Lục Tử Sâm sải bước vào nhà, thấy mẹ mình cùng Chu Phượng Vũ cùng lên đón, anh cười nhẹ với hai người.
“Con về muộn vậy, cả nhà chờ mãi, mau mau rửa tay ăn cơm thôi”
Anh gật đầu với mẹ, cũng lên tiếng chào ba mình, ông chỉ ừ một tiếng rồi đọc báo tiếp, Chu Phượng Vũ lên tiếng cười nói với anh.
“Anh xem em cao lên rồi này, tóc cũng dài ra nữa”
Anh đặt tay lên đầu cô vỗ nhẹ hai cái.
“ừ có cao lên một chút, học hành tốt chứ em”
“Em đã tốt nghiệp thành công, giờ chỉ muốn mau mau đi vào công ty của anh thôi”
Cô nhào lên ôm lấy anh, Lục Tử Sâm giật mình, theo bản năng anh khẽ gỡ nhẹ tay cô ra.
“Anh đói rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi”
Chu Phượng Vũ nhận ra anh có sự né tránh, cố tỏ ra bình thường đi theo ông bà Lục vào bàn ăn.
Trong bàn ăn, mẹ anh liên tiếp gắp cho anh mấy món, còn không quên khen ngợi khéo tài nấu ăn của Chu Phượng Vũ, anh chỉ ở bên tiếp lời vài câu.
“Con xem con bé khéo quá, nấu món nào cũng ngon cả, không khác gì đầu bếp”
“Còn cả canh gà nữa, mau ăn thử đi, con thích canh gà lắm mà”
“Mẹ à con no rồi, không ăn thêm nổi nữa đâu”
Anh lên tiếng cảm thán, ba anh ngồi bên nhắc nhở.
“Mau ăn đi, công sức của mẹ con với em nữa đó, no cũng phải ăn một ít”
Lục Tử Sâm đành ngậm ngùi ăn thêm một bát canh, mày anh hơi nhăn lên khó chịu, mẹ anh thấy con trai có vẻ thật sự không ăn nổi, mới kéo tay anh đang cầm bát xuống.
“Rồi, không ăn được thì thôi, con đúng là chưa ăn được 3 bát mà đã no là sao”
“Con no thật mà, tại mẹ cứ ép con đấy chứ, đồ ăn ngon lắm”
Anh như được giải thoát, vui vẻ đặt bát xuống, nét mặt của Chu Phượng Vũ hơi trầm lại, cô biết biểu cảm vừa rồi của anh là gì, đó là anh ghét món đó.
Bạch Mẫn Hoa thấy tất cả mọi người đã ăn xong, bà nhìn qua ông Lục Minh Thành khẽ ra tín hiệu với chồng, ông như không thấy đứng dậy ngồi ra bàn trà.
Bà đứng lên bước theo sau, lôi kéo tay con trai cùng Chu Phượng Vũ ra ngồi cùng, anh không hiểu ý mẹ mình, ngồi xuống bên cạnh ba, tay anh đan vào nhau.
“Mẹ thấy thế này, con trai, con cũng đã 30 tuổi rồi, cũng tính chuyện kết hôn đi, ba mẹ ngóng cháu lắm rồi”
Gác Xép Của Tiếu Tiếu
“Mẹ, con mới ngồi ghế chưa được mấy năm, muốn công ty ổn định đã rồi lập gia đình”
Lục Tử Sâm thẳng thừng từ chối, anh biết về ăn sẽ xảy ra chuyện này.
“Con cứ ngồi ghế của con, vợ con ở nhà chứ theo con đến làm đâu mà sợ ảnh hưởng”
Chu Phượng Vũ ngồi cạnh bà, mặt cô đã không còn cảm xúc, tay giấu dưới váy đã nắm chặt lại.
“Mẹ thấy bé Chu Phượng Vũ cũng quen với con từ bé, lại có thêm giao tình, hai đứa nên đôi thì thân càng thêm thân”.