Chương 26
Tại một hộp đêm, tiếng nhạc xập xình ồn ào, ánh sáng nhấp nháy phát ra từ quả cầu disco , bóng nam nữ quấn lấy nhau trên sàn nhảy.
Chu Phượng Vũ chân vắt chéo, đang ngồi trong góc chờ đợi ai đó, có nam giới tiến lại từ phía sau lưng cô.
Đôi tay lần về phía trước n.g.ự.c của Chu Phượng Vũ bóp mạnh một cái, cô ta giật mình hét lên, mà người phía sau bịp miệng cô ta lại.
Bùi Vĩ Trí cười dâm đãng, nhảy qua ghế ngồi cạnh cô ta, hắn ta nhìn gương mặt đang cáu bẳn mà vui vẻ.
“Sao hả, anh đây đùa chút thôi mà”
“Lần sau đừng có đùa như vậy nữa”
“Đúng là anh bị em chơi ác quá đấy, bỏ rơi anh xong thì tóm ngày được thằng măng non khác, anh đây vừa mất việc lại vừa mất em”
“Bớt nói nhảm đi, tôi đến giao dịch với anh”
“Hử, thế em phải giao dịch hai lần đấy”
“Sao lại vậy?”
“Thì anh vẫn còn giữ đồ của em, còn có cả đồ của em với Vương Lâm nữa”
Chu Phượng Vũ đứng vụt dậy sợ hãi, cô ta hỏi gấp. “Ý anh là gì đấy?”
“Ngồi xuống đã, không có gì đâu, chỉ là mấy video nóng bỏng tý thôi, em yên tâm không có nóng bằng hai chúng ta làm đâu”
Cô ta giơ tay tát mạnh vào mặt Bùi Vĩ Trí, anh ta ôm má xoa xoa, không quên cảnh cáo cô ta.
“Em còn đánh anh nữa, anh sẽ gửi thẳng đến cho Lục Tử Sâm đó”
Nghe vậy Chu Phượng Vũ ngồi yên, anh ta vắt hai chân qua, cầm chai bia lên tu một ngụm, tay còn lại thò vào trong áo Chu Phượng Vũ nắn bóp tiếp.
“Gọi anh tới có chuyện gì, nói mau lên, anh còn bận đi làm nữa”
Để mặc bàn tay anh ta bận rộn, Chu Phượng Vũ nói nhanh.
“Tôi cần anh bắt cóc Vũ Đình, đem đến một con thuyền đã được tôi chuẩn bị sẵn, ném cô ta lên đó, tôi sẽ trả anh hậu hĩnh”
Bùi Vĩ Trí giật mình, buông tay khỏi n.g.ự.c cô ta hỏi lại.
“Bắt cóc rồi đem bán đi, em điên đó hả?”
“Tôi không điên, tôi còn muốn mua lại số thông tin anh đang nắm giữ của tôi nữa, hiện tại tôi đưa trước ⅓ cho anh, xong việc sẽ chuyển nốt”
“Nhưng ai biết em có hại anh nữa không chứ, với anh đâu có đủ đồng bọn”
“Anh không cần lo, tôi đã có cho anh thêm hai người, anh biết họ cả rồi, dễ làm việc lắm”
Nói xong cô ta lôi chiếc túi lên, đưa cho anh ta, Bùi Vĩ Trí mở ra xem, bên trong toàn bộ là tiền, mắt anh ta sáng rực.
Anh ta vui vẻ khóa túi lại, thơm lên môi cô ta một cái, thì thầm nhẹ vào tai cô ta.
“Đang có người theo dõi em đó, nhưng mà em yên tâm, việc này anh đây xử lý được, hợp tác thành công nhé cưng”
Bùi Vĩ Trí cầm túi lên, đưa tay bóp n.g.ự.c Chu Phượng Vũ một cái cuối trước khi rời đi.
Bóng lưng anh ta rời khỏi hộp đêm, Chu Phượng Vũ chỉnh lại váy áo cũng cầm túi nhanh chóng rời đi, việc bị theo dõi cô ta đã biết từ lâu rồi.
Nhưng cô ta đâu có đích thân hành động, tất cả là người khác làm, có bị làm sao thì nhà họ Lục cũng vẫn bao che cô ta thôi.
Sáng hôm sau, như đã hẹn cả hai chuẩn bị để đến ra mắt gia đình anh, Vũ Đình rất hồi hộp cả chuyến đi tay cứ vặn vẹo với nhau.
Đến căn biệt thự, cô há hốc mồm nhìn, từ ngoài nhìn vào không khác gì một tòa lâu đài, trong đầu cô chỉ hiện lên một suy nghĩ ‘lau nhà này chắc mất mấy ngày mất’.
Cổng mở ra, Lục Tử Sâm đánh tay lái vào, có người đến giúp anh cất xe, cô bước xuống nắm lấy tay anh, phía sau có vài người nữa giúp bê đồ đạc vào nhà.
“Em bĩnh tĩnh đi, nắm đau tay anh quá”
Vũ Đình phát hiện, đang bấu tay anh rất chặt, cô buông ra nắn nhẹ tay anh, anh cười khẽ hôn lên má cô trêu ghẹo.
Gác Xép Của Tiếu Tiếu
Cửa lớn mở ra, cả hai bước vào, ba mẹ anh đã ngồi sẵn tại bộ bàn ghế, bên cạnh là Chu Phượng Vũ tay đang gọt một trái táo.
“Chào ba mẹ, con dẫn Vũ Đình đến chơi”
“Chào hai bác cháu là Vũ Đình ạ”
“Mau mau ngồi xuống, đừng đứng làm gì”
Cả hai được mẹ anh lôi xuống ghế, ba anh bên cạnh cũng nhìn mà nở nụ cười nhẹ, Chu Phượng Vũ gọt xong cũng để đĩa táo lên phía trước mời hai người ăn.
“Vũ Đình nhìn khác quá, xinh đẹp đáng yêu, bác nhớ ngày xưa cháu như một bé trai vậy”
“Ai cũng nói cháu như con trai, lại thích mặc đồ thể thao nữa nên càng giống hơn đó bác”
Chu Phượng Vũ cũng phải ngạc nhiên, bình thường ông Lục Minh Thành hiếm khi mở miệng nói, vậy mà nay ông lại hỏi chuyện Vũ Đình.
“Chị Vũ Đình đúng là may mắn, hồi nhỏ đã được làm quen với nhà anh Lục Tử Sâm giống như em vậy”
“Không giống đâu, chị chỉ là bạn bè chơi với anh ấy thôi, còn em thì như em gái của anh ấy”
Cô ta nghe hai chữ em gái, tim nhói đau mà vẫn cố gượng cười.
“Vâng, em với anh như người thân trong nhà vậy, chính là một gia đình”
“Chị ấy tương lai cũng là vợ anh, sau cũng là chị dâu em đó, nhớ mà chăm chỉ cho tốt”
Lục Tử Sâm vỗ nhẹ đầu cô ta, cô ta biết được anh đang cảnh cáo, tâm trạng tụt dốc, bà Bạch Mẫn Hoa lảng sang chuyện khác.
“Nhớ năm xưa Vũ Đình hay qua nhà bác ăn cơm, nhờ cháu mà thằng bé mới chịu ăn uống, nghĩ lại đúng là chuyện duyên phận thật đó”
“Đúng bác còn nhớ, ông cháu còn hay dẫn cháu qua, thư pháp ông cháu đúng là tuyệt đỉnh, chỉ tiếc ông không còn, bác còn muốn gặp ông để nói chuyện thêm”