Chỉ có vậy mà cũng gọi cô lên tận văn phòng rồi nói thôi hả, cô khẽ ngẩng đầu lên nhìn phản ứng của anh, ai dè đúng lúc anh cũng đang nhìn mình.
Đáng sợ quá, cô vội cúi xuống, thấp giọng lí nhí nói.
“Xin lỗi, Lục tổng, em sẽ sửa lại ngay ạ”
Cô di di đôi chân, định bụng lấy lại tài liệu trên bàn làm việc của anh để cầm xuống sửa, anh thấy hành động của cô lại lên tiếng.
“Tôi cần gấp, cô sửa luôn ở đây cho tôi”
Anh xoay người lại đi đến bàn làm việc rồi ngồi tại ghế tựa, tay anh gõ gõ nhịp lên số tài liệu trên bàn.
“Tài liệu ở đây, cô ra bàn kia cầm bút xóa đi cho tôi”
Hả sửa ở đây á, cô c.h.ế.t mất, mà sao không thay vì ngồi xóa nó anh lại không để cô in bản mới nhỉ, nhanh hơn không, có lẽ cô nên nhắc nhở anh mới được.
“Lục tổng à, em thấy in thì nhanh hơn là ngồi lại lấy bút xóa, nó cũng đẹp hơn nữa”
Anh ngước mắt lên, cô vội đứng lưng thẳng tắp, chờ anh cho câu miễn lễ là cô chạy liền, môi mỏng anh khẽ nhếch.
“Cô thấy công ty thừa giấy rồi hả, in lại mất một khoản không nhỏ đấy, phải biết tiết kiệm chứ”
Gì vậy tài sản nhiều như vậy mà còn tiếc mấy tờ giấy hả, chẳng trách anh càng ngày càng giàu hơn, cô đúng là ngốc cần phải học hỏi cái tính tiết kiệm này của giới tinh anh.
“Sao cô còn đứng đó ngơ ngẩn, mau lấy tài liệu mà làm đi chứ”
Anh cất tiếng nhắc nhở, nghe khô khốc không chút nhiệt độ nào, Vũ Đình vội chạy lại chỗ anh, cầm tài liệu và bút xóa lên ngoan ngoãn ra bàn ngồi làm việc.
Cô cố gắng giảm tối thiểu sự tồn tại của bản thân, hiện tại trong phòng chỉ toàn nghe tiếng anh gõ trên bàn phím, cô thi thoảng liếc nhìn đồng hồ, mới trôi qua có 2 phút.
Vũ Đình nhanh chóng mở từng trang tài liệu, dùng bút xóa mấy vết mực nhỏ, cô cẩn thận đến mức xóa luôn cả mấy vết bút bi khi ký tên cô chấm thừa ra.
Soát lại thêm một lần nữa, cô thở một hơi, cầm tập tài liệu tiến về phía bàn làm việc của anh, anh vẫn đang cặm cụi gõ bàn phím, cô rón rén gọi nhỏ tiếng.
“Lục tổng, Lục tổng”
Tay anh vẫn không ngừng, các ngón tay dài rất đẹp mắt, dọc cổ tay là đường gân nổi lên, nhìn đúng chất đôi tay của những soái ca.
“Ngắm chán chưa”
Cô giật thót, thấy anh đang chiếu tướng , cô vội cười hì hì nịnh nọt anh.
Gác Xép Của Tiếu Tiếu
“Lục tổng em sửa xong rồi, anh xem đi ạ”
“ừm để đó”
Tay thon dài vẫn múa trên bàn phím, cô đứng đó chờ anh nói thêm, nhưng mãi không thấy anh nói gì, thế anh không tính thả cô hả.
“ Lục tổng nếu anh không còn việc gì khác, em xin phép về phòng để làm nốt công việc ạ”
“Sao lại không còn việc, tôi có một đống tài liệu cần người soạn thảo lại, cô ở lại làm giúp tôi đi”
Anh nhàn nhạt lên tiếng, cô há mồm khác nào anh phán cô tù chung thân, cô phải cứu lấy mình, đành liều một phen vậy.
Cũng may số tài liệu này toàn về cuộc họp và thời gian biểu của anh, cô có thể bẻ lái được.
“Em thấy số tài liệu này, thư kí Lâm và thư ký Vu làm sẽ thích hợp hơn em”
“Họ bận lắm, nên mấy việc vớ vẩn này cô làm hợp hơn, một tập này cô xếp đến tan làm là vừa”
Miệng cô co giật nhẹ, không nói được thêm câu nào, đành ôm đống tài liệu lên đi về phía bàn, cô khóc không ra nước mắt, còn tận 4 tiếng nữa mới tan sở.
Anh chê cô vô dụng còn chê cô chậm chạp nữa chứ, sao cô lại đen đủi như vậy, 4 tiếng tiếp theo sẽ là cực hình của cuộc đời Vũ Đình, cô đột nhiên nhớ mọi người tại phòng mình vô cùng, còn cả cái bánh cô đang ăn dở trong ngăn kéo nữa.
Không thoải mái chút nào, cô không biết nói chuyện cùng ai, chỉ âm thầm ngồi lục từng tờ giấy ra xếp lại theo thứ tự, cầm một tờ tài liệu ghi lịch ngày mai lên.
Mắt Vũ Đình sáng rực, theo như những thứ ghi trên tờ giấy này thì, mai anh ấy có cuộc họp ở nước ngoài và sẽ đi tận 5 ngày, cười thầm sung sướng, vậy là cô sẽ có những ngày thư giãn rồi.
Nghĩ đến đó tâm trạng cô tốt lên hẳn, thậm chí cô còn muốn ca hát đôi chút nữa, mai không còn bị tra tấn nữa rồi.