• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bà ấy dịu dàng nói: “Ôn Ôn, cháu ra nước ngoài nhiều năm như vậy rồi thì nên ở lại với ba mẹ nhiều hơn một chút. Việc xuất ngoại không cần vội, ba mẹ cháu mấy năm nay nhất định rất nhớ cháu.”

 

Trong lòng tôi thì trợn mắt đến tận sau gáy, nhưng ngoài mặt vẫn lịch sự nói sẽ suy nghĩ thêm.

 

Thấy tôi nói vậy, bà ấy có vẻ nhẹ nhõm hẳn: “Ôn Ôn cũng gặp người phụ nữ kia rồi nhỉ?”

 

Người phụ nữ kia? Có vẻ bà mẹ của Tô Dự không ưa gì Trần Anh cho lắm.

 

Nhưng tôi cũng không thấy có cảm xúc gì đặc biệt, không có ý kiến gì. Chỉ là câu hỏi này hơi khó xử: “Hôm đó ở bệnh viện, bên cạnh anh Tô có cô Trần.”

 

Tô phu nhân vỗ vỗ tay tôi như an ủi: “Ôn Ôn, cháu tin dì đi, A Dự yêu cháu nhất, nếu không thì đã chẳng tìm một người giống cháu như vậy. Con bé Trần Anh đó chỉ là thế thân. Thằng nhóc Tô Dự kia cố tình tìm nó để chọc tức dì thôi. Nếu cháu muốn quay lại với A Dự, nó không thể nào là đối thủ của cháu được đâu.”

 

“Suốt ngày ra cái vẻ tiểu thư dịu dàng, nhà nghèo thì thôi đi, học hành cũng kém, làm việc thì rối rắm, không được dạy dỗ đàng hoàng, suốt ngày chỉ biết khóc. Dì thật không hiểu Tô Dự bị gì nữa, bảo vệ nó kỹ đến thế. Bình thường muốn gặp nó cũng không được, dì không có cách liên lạc với nó, nếu không đã đuổi từ lâu rồi. Lần trước khó khăn lắm mới gặp, bảo nó cầm tiền rồi cút đi, mà nó lại còn tỏ vẻ thanh cao.”

 

“Nói thật, dì vẫn thích cháu, kiểu người thẳng thắn như cháu dì mới ưng.”

 

“Chỉ cần cháu muốn, dì sẽ giúp cháu. Ôn Ôn, dì vẫn hy vọng con dâu cuối cùng là cháu.”

 

Lời của bà ấy mang nhiều ẩn ý.

 

Một tràng lời nói dồn dập của bà Tô khiến tôi không kịp trở tay.

 

Dù tôi cảm thấy tủi thân khi mình là ánh trăng sáng trong kịch bản, bị cho là hám tiền và độc ác, dù tiếc nuối mối tình không trọn với Tô Dự, tôi vẫn phải thừa nhận: số phận là định sẵn.

 

Tôi là người lý trí, không phải kẻ u mê vì tình yêu.

 

Sau khi cân nhắc thiệt hơn, tôi quyết định sẽ không can dự vào cốt truyện về sau nữa, như vậy có thể tránh được nỗi đau một lần nữa, và những kết cục bi thảm có thể xảy ra.

 

Tôi… không có cảm giác an toàn tuyệt đối.

 

Dù không muốn thừa nhận, nhưng tôi vẫn ôm một chút hy vọng với Tô Dự. Tôi thật sự yêu anh ấy, yêu mọi thứ của bốn năm trước — sự dịu dàng, sự cưng chiều, sự ngại ngùng khi hôn, và gò má đỏ ửng của anh ấy.

 

Nhưng chính vì cái ngoái đầu lại ở sân bay ngày hôm đó, tôi biết anh ấy không còn là người từng yêu tôi nữa. Bốn năm thay đổi rất nhiều. Anh chín chắn hơn, quyến rũ hơn, nhưng… rốt cuộc vẫn là đã khác xưa.

 

“Xin lỗi dì, cháu không rõ anh Tô có tình cảm gì với cô Trần, nhưng cháu không muốn xen vào làm phiền, cũng không thích tranh giành đàn ông với người khác. Cháu có yêu cầu rất cao với tình yêu. Những chuyện năm xưa đã qua thì hãy để nó qua đi. Mỗi người nên bắt đầu một cuộc sống mới...”

 

Rầm!

 

Cửa phòng nghỉ bị đá tung. Tô Dự với gương mặt lạnh lùng đứng ở cửa, vóc dáng cao lớn đầy áp lực.

 

Cả tôi và Tô phu nhân đều chưa kịp phản ứng, nhưng ánh mắt anh đã thẳng tắp nhìn về phía tôi, không rõ là mang theo cảm xúc gì.

 

Ánh nhìn ấy khiến tôi hơi rùng mình.

 

“Mẹ, mấy hôm nữa Trần Anh sẽ đi dự tiệc với con. Cô ấy mới đến đây lần đầu, còn chưa quen thuộc, mẹ sắp xếp giúp cô ấy nhé!”

 

Trần Anh từ sau lưng anh bước ra, mặc váy trắng, rụt rè nhìn phu nhân họ Tô.

 

Dường như là oan gia trời định, bà Tô vừa thấy cô ta liền nổi giận, quay sang nhìn bóng lưng đang bỏ đi của Tô Dự, giận dữ hét lên:

“Tô Dự, con muốn chọc tức mẹ chếc hả?”

 

“Dẫn một con bé như vậy đi dự tiệc cuối năm của nhà họ Tô sao?!”

 

Tiếc là chân Tô Dự dài, đã đi xa rồi...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK