• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi do dự vài giây mới nhấc máy. Trong vài giây đó, rất nhiều suy nghĩ lướt qua đầu tôi.

 

Là vì chuyện năm mươi triệu? Không thể nào, số tiền đó với họ chẳng đáng là bao.

 

Hay là bà ấy phát hiện bạn gái mới của Tô Dự trông giống tôi nên tưởng là tôi, nghĩ rằng tôi lừa bà ấy? Cũng không, Tô phu nhân không thể ngốc đến vậy.

 

“Cô Ôn! Cô còn nhớ tôi không?” – Giọng bà ấy vẫn giống như bốn năm trước, chỉ là có phần yếu hơn.

 

“Tôi nhớ chứ, Tô phu nhân. Năm đó bà cho tôi năm mươi triệu để rời xa con trai bà. Nhưng cũng đã bốn năm rồi, tôi cũng làm theo yêu cầu của bà, chia tay với Tô Dự, chưa từng xuất hiện trước mặt anh ấy nữa. Không biết phu nhân gọi tôi là có chuyện gì?”

 

Đối phương chưa kịp nói, tôi đã chủ động ra đòn trước:

“Chẳng lẽ bà cho rằng tôi không giữ lời hứa?”

 

“Không, không, không! Ôn Ôn, dì tin con. Dì thấy tài khoản nhận được năm mươi triệu, chắc là con gửi lại phải không? Bao năm qua là dì trách lầm con rồi, dì rất áy náy. Con... có muốn về nước không? Dì sẽ không ngăn cản con và A Dự ở bên nhau nữa.”

 

Tôi ngơ ngác. Tô phu nhân bị ai nhập rồi à?

 

Trước kia ngồi trên cao, dáng vẻ quý phái xa cách, mở miệng ra là “cô Ôn” này nọ. Giờ lại gọi tôi là “Ôn Ôn”?

 

Tôi đột nhiên có một dự cảm xấu, chẳng lẽ đây là một chi tiết “sửa lại sai lầm” của cốt truyện?

 

Gọi tôi về, rồi lại thông qua một số tình tiết khiến tôi bị Tô Dự trả thù?

 

Chỉ nghĩ đến khả năng đó thôi cũng khiến tôi tủi thân, xót xa.

“Không cần đâu, Tô phu nhân. Năm mươi triệu đó tôi đã trả lại rồi, chúng ta không ai nợ ai cả.”

 

“Bốn năm nay tôi sống ở nước ngoài rất tốt, tạm thời không có ý định quay về. Nếu bà không có chuyện gì nữa thì tôi xin phép dừng máy.”

 

Tôi cần tìm một chỗ khóc một trận đã.

 

“Đừng, đừng mà! Ôn Ôn, năm đó thật sự là dì sai rồi. Giờ dì mới nhận ra con và A Dự thật sự rất xứng đôi – trai tài gái sắc, trời sinh một cặp.”

 

“Còn tốt hơn cái cô họ Trần kia nhiều!”

 

Nghe đến đây thì tôi đã hiểu mục đích của bà ấy. Trong lòng cười lạnh:

“Phu nhân muốn tôi quay về để đuổi bạn gái hiện tại của Tô Dự đi sao?”

 

Đối phương hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn cố giữ vẻ đàng hoàng:

“Ôn Ôn, cô ta không phải bạn gái của A Dự, con tin dì đi. Về một chuyến rồi con sẽ hiểu.”

 

Thấy tôi vẫn không có ý định trở về, bà ấy tung ra quả b.o.m lớn:

“Ôn Ôn, nếu con chịu quay về, dì sẽ tặng con một phần ba cổ phần dưới tên dì làm sính lễ!”

 

“Tô phu nhân, từ trước đến nay tôi không hứng thú với những thứ vật chất không thuộc về mình, cũng không muốn dính vào mấy chuyện này. Nếu thật sự bà phiền lòng như vậy, có lẽ dùng cách năm xưa thuyết phục tôi để đối phó với cô Trần kia cũng sẽ có tác dụng.”

 

“Vậy nhé, Tô phu nhân. Tôi còn phải đi làm, không làm phiền bà nữa.”

 

Tôi là người chủ động cúp máy.

 

Biết cốt truyện, tôi đoán được lý do bà ấy sốt ruột tìm tôi – người mà bà từng dùng tiền để đuổi đi.

 

Hai năm nay Tô Dự trưởng thành nhanh chóng, đã tiếp quản nhà họ Tô. Dù bà Tô là mẹ anh ấy, nhưng chỉ là một phu nhân có chút cổ phần thì hoàn toàn không có quyền chống đối.

 

Mà Tô Dự vẫn luôn canh cánh chuyện năm xưa, nên càng bị phản đối, anh ấy lại càng muốn làm ngược lại. Nhất là khi nữ chính hiện tại có sáu phần giống mối tình đầu của anh.

 

Trong cốt truyện cũng từng đề cập, sau này Tô Dự rất quan tâm đến cô Trần kia, như thể nuôi trong lồng son. Đừng nói đến việc có cơ hội tặng tiền để chia tay, đến gặp mặt cũng khó.

 

Tóm lại, bốn năm trước Tô Dự bất lực trước sự ra đi của tôi bao nhiêu, thì hiện tại anh ấy lại mạnh mẽ chống đối những gì cản trở mình bấy nhiêu.

 

Anh ấy muốn chứng minh, mình không còn là Tô Dự của bốn năm trước nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK