• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ôn Ôn, đừng như vậy, đừng nói mấy lời đó…” Anh nhìn tôi, thấp giọng nói.

 

“Thế thì tốt, em chỉ hy vọng chồng em đừng tự ti như vậy nữa. Trong lòng em, anh là người tuyệt vời nhất.”

 

“Anh đã yêu em suốt tám năm trời, còn gì đáng quý hơn điều đó chứ? Về chuyện yêu em, anh nên là người tự tin nhất.”

 

“Ừ…” Anh hơi nghẹn lời.

 

Rồi mỉm cười lại gần hôn nhẹ lên môi tôi: “Cũng hy vọng vợ anh sẽ mãi mãi ở bên anh.”

 

18.

 

Còn ba ngày nữa là đến hôn lễ, mẹ tôi nói tôi chắc là cô dâu nhàn rỗi nhất thế gian, bởi vì gần như toàn bộ quá trình chuẩn bị cưới đều do một mình Tô Dự lo liệu, tích cực đến mức khó tin anh là người lúc nào cũng bận rộn như vậy.

 

Khi tôi đang ở nhà chờ thử chiếc váy cưới mà Tô Dự đã đặt may riêng cho tôi, không ngờ lại gặp Trần Anh. Cô ấy là trợ lý của thương hiệu váy cưới này, đến giúp vận chuyển đồ. Cô ấy cũng rất ngạc nhiên khi thấy tôi, ánh mắt đầy oán trách xen lẫn hằn học.

 

Nói thật nếu hôm nay cô ta không xuất hiện trước mặt tôi, có lẽ tôi đã quên mất là trên đời có người tên Trần Anh rồi. Những chứng cứ và hợp đồng mà Tô Dự đưa cho tôi rất đầy đủ, mọi chuyện cũng đã sáng tỏ, thì ra chỉ đơn thuần là mối quan hệ thuê mướn. Tô Dự nói với tôi rằng hôm đó, ngay tại buổi tiệc, anh đã cho người chuyển khoản thù lao cho Trần Anh, còn mẹ cô ta hiện vẫn đang được điều trị miễn phí trong bệnh viện tư thuộc tập đoàn Tô thị.

 

Hơn nữa, trong bốn năm tôi ra nước ngoài, giữa Tô Dự và Trần Anh cũng chẳng có mối quan hệ mờ ám như trong cuốn tiểu thuyết kia, chỉ là… nữ chính đã yêu nam chính mà thôi.

 

Chiếc váy cưới đặt may có tà rất lớn, sang trọng và nặng nề, lại không chỉ có một bộ nên cần có trợ lý hỗ trợ. Ban đầu người phụ trách vận chuyển váy định giúp tôi thử đồ, nhưng Trần Anh lại xung phong đòi giúp. Quản lý thấy tôi không phản đối nên đồng ý để Trần Anh ở lại trong phòng.

 

Chỉnh tà váy, kéo khóa lưng, mấy việc này cũng không quá phức tạp.

 

“Ôn Thuần, tại sao cô lại lừa tôi!”

 

“Cô nói là sẽ rời đi! Cô nói sẽ không đến làm phiền chúng tôi nữa mà!”

 

Trong phòng chỉ còn lại hai người chúng tôi, Trần Anh nhe răng trợn mắt, giọng cay độc chất vấn tôi.

 

Tôi rất bình tĩnh, chỉ thấy cô ta hiện đang chìm trong ảo tưởng do chính mình tạo ra. Mà thực tế thì đâu phải là mơ mộng, cho nên cô ta trở nên điên loạn.

 

Tôi mở miệng: “Đúng, tôi đã hứa với cô.”

 

“Vậy tại sao cô còn chưa cút đi, còn muốn kết hôn với A Dực nữa!”

 

“Cô cái gì cũng có rồi, gia thế, học vấn, ngoại hình. Tại sao cả thứ này cũng muốn cướp nốt của tôi!”

 

“Người nên cưới anh ấy là tôi!”

 

Tôi cạn lời. Cướp? Thật nực cười.

 

“Cô Trần, tôi từng nói sẽ không làm phiền hai người, trong điều kiện là hai người thật lòng yêu nhau.”

 

“Nhưng… cô chắc anh ấy yêu cô chứ?”

 

Cô chắc anh ấy yêu cô chứ?—câu này dường như phu nhân nhà họ Tô từng nói, ở tiệm làm đẹp, ngay trước khi tôi rời đi.

 

Giờ ngẫm lại… chẳng lẽ bà ấy luôn biết Tô Dự không yêu Trần Anh?

 

Vậy tại sao, bà ấy lại gọi tôi quay về?

 

Tôi không có thời gian để suy nghĩ kỹ, vì khi Trần Anh nghe tôi hỏi vậy thì khựng lại một giây, sau đó càng điên cuồng hơn: “Sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ yêu tôi!”

 

Cô ta chỉ tay vào tôi: “Chính vì cô xuất hiện nên chúng tôi mới không có cơ hội! Ôn Thuần, sao cô không chếc đi cho rồi!”

 

Nghe những lời độc địa ấy, tôi không khỏi cau mày khó chịu. Sợ cô ta mất kiểm soát làm ra chuyện nguy hiểm, tôi lập tức gọi mẹ và mọi người tới.

 

“Cô Trần, tôi đã rời đi bốn năm. Nếu giữa hai người thật sự có dấu hiệu của tình yêu, Tô Dự sẽ không quả quyết kết hôn với tôi như thế này.”

 

“Cô Trần, thứ gọi là tình yêu đó chỉ là ảo tưởng của riêng cô thôi.”

 

“Không thể nào!”—cô ta không tin.

 

“Cô từng nói rằng sự quan tâm và giúp đỡ của Tô Dự đối với cô không chỉ là những điều ghi rõ trong hợp đồng. Đó chỉ là sự tự cho là của cô thôi. Nếu có thời gian, chi bằng đi kiểm tra lại đầu óc một chút…”

 

Có vẻ câu này chọc giận cô ta. Cô ta trợn mắt nhìn tôi, như muốn dùng ánh mắt xé xác tôi ra thành từng mảnh. May mà trong phòng không có vật sắc nhọn, cô ta không thể làm tôi bị thương.

 

Nhưng ngay giây tiếp theo, cô ta phát điên lao tới xé nát một chiếc váy cưới. Lớp ngoài đính ngọc trai và pha lê rơi lả tả vì bị tác động mạnh, phần ren thủ công tinh xảo cũng bị phá hỏng. Cảnh tượng điên loạn của cô ta khiến tôi sững sờ.

 

Một nhóm người mở cửa xông vào, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Dọa chếc tôi rồi.

 

Hậu quả của Trần Anh ra sao tôi không rõ, dù gì cô ta cũng chỉ là một trợ lý nhỏ của thương hiệu váy cưới này. Hành vi tự ý phá hủy váy cưới của khách VIP ít nhất cũng bị sa thải, nặng thì phải đền bù thiệt hại.

 

Tôi không kể lại chuyện này với Tô Dự. Gần đây anh ấy tin vào mấy chuyện phong thủy linh tinh, nhưng tôi đoán chắc là anh đã biết rồi.

 

19.

 

Hôm diễn ra hôn lễ là một ngày nắng đẹp. Dù đã sang thu, nhưng hoàng hôn vẫn rực rỡ vô cùng.

 

Hôn nhân là gì? Là cử hành nghi lễ vào lúc hoàng hôn, nên gọi là “hôn”.

 

Cũng mang hàm ý: cùng nhau đi đến tận cuối đời.

 

Tôi không muốn hôn lễ quá xa hoa, nhưng cách bài trí vẫn rất lộng lẫy. Trên bãi cỏ, dưới ánh chiều tà, trong sự chứng kiến của bạn bè thân hữu, tôi nắm tay bố, từ từ bước đến chỗ người đàn ông đang đỏ hoe mắt phía trước. Hai bên đường, pháo hoa rực sáng chói lòa.

 

Bố đặt tay tôi vào tay anh, anh nắm thật chặt.

 

Dưới ánh pháo hoa, chúng tôi cùng nhau thề nguyện:

Nguyện đời này, mãi mãi bên nhau.

— Hoàn chính văn —

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang