• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe hệ thống đọc lời thoại trong đầu, tôi cầm tấm chi phiếu trên bàn lên, liếc nhìn con số rồi mỉm cười như hài lòng, giây sau liền cất vào túi xách.

 

Tôi nói:

“Tô phu nhân, bà nói rất đúng. Tôi cũng không ngốc. Đương nhiên là chọn tiền rồi. Tình yêu là gì chứ?” Tôi nhếch môi cười, “Tôi cũng chỉ thấy Tô Dự đẹp trai, yêu anh ta cho oai thôi. Chỉ có điều anh ta phiền quá, dính người, cái gì cũng quản, khiến tôi mất bao nhiêu cơ hội hẹn hò khác, ở bên nhau lâu đúng là mệt mỏi. Phu nhân cứ yên tâm, nhận tiền rồi tôi nhất định sẽ biến đi càng xa càng tốt.”

 

Sắc mặt bà ấy đã trở nên rất khó coi. Sau camera, có lẽ Tô Dự đang phát điên.

 

Tô phu nhân đã đạt được mục đích, không muốn phí thời gian với tôi nữa, vừa đứng dậy định rời đi thì tôi gọi lại:

“Tô phu nhân, cần tôi chia tay với Tô Dự trước mặt không? Làm nhục anh ấy, để anh ấy chếc tâm, như vậy chắc chắn sẽ không quay lại tìm tôi. Bằng không… tôi cầm tiền này không yên lòng đâu.” — Đây là câu thoại cuối cùng hệ thống yêu cầu tôi nói.

 

Lần này bà ấy thực sự nổi giận:

“Không cần! Cô đi càng xa càng tốt, lập tức biến khỏi cuộc đời A Dự, đừng bao giờ quấy rầy nó nữa.”

 

Tôi nhìn hàng cây ngô đồng ngoài cửa sổ:

“Được, tôi sẽ biến khỏi cuộc đời anh ấy. Phiền phu nhân chuyển lời giúp tôi:

Người đã làm tổn thương mình thì đừng đợi nữa.”

 

Hãy sống thật tốt bên người định mệnh của anh, đàn sáo hài hòa.

 

Đó là điều tôi muốn nói với anh.

 

Tô phu nhân quay đầu nhìn tôi một cái, ánh mắt đầy khinh bỉ:

“Cô không xứng.”

 

Cảm giác chênh vênh khi máy bay cất cánh khiến tôi hơi choáng váng.

 

Vé máy bay đã được đặt sẵn từ ngày bà ấy hẹn gặp tôi. Buổi sáng nhận chi phiếu, buổi chiều tôi đã có mặt ở sân bay. Hành lý cũng chỉ gói ghém trong một chiếc vali.

 

Việc tôi rời đi là điều đã được định sẵn. Có lẽ, ngay từ đầu việc tôi gặp và yêu anh cũng chỉ để dẫn đến kết thúc này.

 

Khi đang chờ lên máy bay, tôi nhận được tin nhắn thoại của Tô Dự, tôi đã nghe.

 

Giọng anh khàn khàn, chán nản, nhưng vẫn êm tai đến lạ.

 

Anh nói:

“Ôn Thuần, em lập tức quay lại, anh cho em một cơ hội.”

 

Anh nói:

“Anh không quan tâm em đã nói gì. Chỉ cần em quay lại, những gì em muốn anh đều cho em.”

 

Sau đó là hàng loạt tin nhắn thoại nối tiếp, càng lúc càng dài.

 

Tôi không nghe nữa. Xóa bạn.

 

Thật hạ thấp mình quá… Tô Dự của tôi.

 

Tạm biệt… người em yêu — Tô Dự.

 

5.

 

Việc ra nước ngoài, tôi đã thông báo với ba mẹ. Thật ra trong nhà vốn cũng đã có ý định cho tôi du học, họ chỉ cảm thấy hơi đột ngột. Ba tôi định kỳ gửi một khoản chi phí du học cho tôi, nên sau một năm ở nước ngoài, tôi đã chuyển trả lại năm mươi triệu vào tài khoản đó.

 

Số tiền năm mươi triệu này với nhà họ Tô có lẽ chẳng đáng là bao, có lẽ trong một tài khoản đột nhiên xuất hiện mấy chục triệu cũng chẳng tạo nên gợn sóng gì. Có thể bà Tô sẽ phát hiện, nhưng cũng sẽ chẳng nói gì. Chỉ là làm vậy khiến tôi cảm thấy nhẹ lòng hơn một chút.

 

Tình yêu thuở ban đầu cũng nhờ vậy mà thêm phần thuần khiết, dù có thể chỉ là tôi đang tự dối mình.

 

Lúc mới sang nước ngoài, tôi vẫn nhận được một vài cuộc gọi liên quan đến Tô Dự, đặc biệt là từ đàn anh Chu. Anh bảo tôi quay về nước, nói rằng Tô Dự có vấn đề, trạng thái không ổn, sắp phát điên rồi. Nhưng tôi không thể quay lại, thậm chí còn không thể nói cho họ biết lý do vì sao tôi không thể trở về.

 

Tôi không xóa họ, cũng không chặn liên lạc. Từ những lời họ nói, tôi lặng lẽ quan sát cuộc sống của Tô Dự. Dần dần, họ cũng không còn gửi tin nhắn nữa. Tôi và Tô Dự hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của nhau.

 

Tôi biết diễn biến cốt truyện, nhưng lại bị ràng buộc với người cách xa ngàn dặm kia.

 

Lúc này chắc hẳn Tô Dự đã gặp nữ chính rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK