“Anh Tiểu Trĩ, buổi sáng tốt lành.” Tiểu Kì ôm chú gấu to đùng trong tay, đôi mắt mơ màng nhìn Hạ Trĩ.
“Sao tiểu Kì rời giường trễ vậy.” Hạ Trĩ giơ tay ôm lấy đứa nhỏ, cưng chiều mà gõ gõ cái mũi nhỏ của nó, “Heo nhỏ hư hỏng, cùng ăn sáng nào.”
“Em mới không phải! Chỉ là rời giường trễ mà thôi.” Tiểu Kì thè lưỡi cười khẽ, dịch người, ngồi xuống bên cạnh tiểu Trĩ, “Anh Tiểu Trĩ, đêm qua anh nói muốn dẫn em đi khu vui chơi, chúng ta khi nào thì đi?” đôi mắt tiểu Kì to tròn chăm chú nhìn tiểu Trĩ.
Hạ Trĩ ngẩn người, bỗng nhiên nhớ tới tối hôm qua vì dỗ tiểu Kì không chịu ngủ, đồng ý dẫn nó đến khu vui chơi. “Dùng bữa sáng xong anh sẽ dẫn em đi.”
“Dạ, được!” Tiểu Kì kích động hoan hô, bắt đầu từng ngụm từng ngụm ăn thức ăn trên bàn. Tiểu Quân ngồi cạnh nghe nói, bất mãn quệt quệt miệng, hừ lạnh. Hạ Trĩ buồn cười nhìn phản ứng của tiểu Quân, vừa định mở miệng nói sẽ dẫn nó đi cùng, liền bị Hạ Linh đánh gãy.
“Tiểu Trĩ, cơ thể em không khỏe, không nên ra ngoài.” Hạ Linh đang xem báo chậm rãi mở miệng, không hiểu sao, gần đây anh không hy vọng thiếu niên rời khỏi tầm mắt mình, muốn đem thiếu niên giấu đi, không cho bất kì kẻ nào tiếp cận.
“Em đã không sao rồi, dù sao em đã hứa với tiểu Kì.” Tiểu Trĩ không muốn nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của đứa nhỏ, bản thân cậu cũng chưa bao giờ đến khu vui chơi, cũng rất muốn đi.
“Dì nói tiểu Linh à, con không cần bảo vệ quá mức như vậy, trước kia con chưa từng quan tâm tiểu Trĩ như vậy?” Hạ Cách nhìn phản ứng kì quái của Hạ Linh, nói đến quan hệ hai anh em Hạ gia này, cô là người rõ ràng nhất.
“Con lo lắng. Tình trạng tiểu Trĩ không phải dì rõ nhất sao.”
“Có gì mà lo lắng, còn có dì ở đây.” Hạ Cách vỗ vỗ vai, vẻ mặt hiên ngang lẫm liệt.
Hạ Linh im lặng một chút, mấy năm nay thiếu niên vẫn luôn sinh hoạt ở Hạ gia, chỗ nào cũng chưa đi qua, nói trắng ra là cậu giống như một đứa trẻ, “Tiểu Trĩ, vẫn là để anh đưa em đi.”
Một câu Hạ Linh nói ra làm cho không ít người kinh ngạc mở to hai mắt.
“Đại ca, anh còn có công việc, như vậy sẽ chậm trễ thời gian.” Tiểu Trĩ mở miệng từ chối. Không biết anh cậu bị gì nữa, thế mà chịu buông bỏ công việc cùng cậu đi khu vui chơi.
Hạ Cách cũng thực hoang mang, cô cảm thấy Hạ Linh đối với tiểu Trĩ có chút không đúng.
“Không có việc gì, khó có khi anh cũng muốn thả lỏng một chút. Quản gia, chú gọi điện cho thư kí Na, nói với cô ấy mọi công việc ngày hôm nay cô ấy sẽ tự xử lý.” Hạ gia đại thiếu gia người luôn xem công việc làm trọng lại nói ra lời như vậy dọa quản gia lắp bắp kinh hãi, gật đầu đồng ý. Ai, đại thiếu gia dặn dò ông có tư cách gì để phản bác đây, nhanh đi gọi điện thoại.
Một chiếc xe cao cấp màu đen có rèm che đứng trước cửa khu vui chơi, thu được không ít ánh mắt của những người ra vào. Tiểu Kì cùng tiểu Quân mở cửa xe nhảy xuống, kích động nhìn đám người náo nhiệt, hưng phấn muốn chạy. Hạ Cách cùng Hạ Trĩ xuống xe theo, mỗi người một tay giữ lấy tiểu Quân, tiểu Kì, để tránh hai đứa nhỏ này lạc vào dòng người đông đúc.
“Anh Tiểu Trĩ, anh tiểu Trĩ, chúng ta nhanh vào thôi!” Tiểu Kì lôi kéo Hạ Trĩ chạy vào cửa.
“Không cần gấp, trước tiên chúng ta phải mua vé.” Hạ Trĩ vừa định dẫn tiểu Kì đi mua vé, nhưng vé đã ở trước mắt, ngẩng đầu liền thấy Hạ Linh cầm một đống vé vào cửa đưa cho mình, “Đại ca, anh……” Hạ Trĩ nhìn một hàng dài người xếp hàng chờ mua vé, khó hiểu nhìn Hạ Linh, anh mua vé lúc nào?
“Đi thôi, không cần ngẩn người.” Vỗ vỗ đầu Hạ Trĩ, năm người liền từ từ đi vào khu vui chơi. Bọn nhỏ thật kích động khi nhìn thấy đủ loại kiểu dáng trò chơi, khi thì ngồi ngựa gỗ xoay tròn, khi thì đi chơi thuyền hải tặc. Hạ Trĩ cùng hai đứa nhỏ vui tươi hớn hở, Hạ Cách cùng Hạ Linh ở phía dưới nhìn bọn họ.
Hôm nay Hạ Linh mặc một bộ trang phục đơn giản, nhưng vẫn không giấu được vẻ tiêu soái, liên tiếp nhận được sự chú ý của các cô gái. Nhưng mà ánh mắt anh vẫn luôn dán lên người thiếu niên tươi cười rạng rỡ kia. Nhìn đến khuôn mặt tươi cười của tiểu Trĩ, tâm tình Hạ Linh cũng theo đó mà vui vẻ. Lúc bé anh luôn phải học tập đủ loại kiến thức, không có thời gian vui chơi, đến khi có thời gian anh đã đem khu vui chơi bỏ vào quên lãng.
“Đại ca, anh đứng ở đó làm gì, anh cũng đến đây đi, đứng một bên nhìn rất nhàm chán.” Tiểu Trĩ đầu đầy mồ hôi, chạy đến trước mặt Hạ Linh, trong tay còn cầm hai ly kem.
“Em đó, giống như đứa trẻ vậy.” Hạ Linh từ trong túi lấy ra khăn tay cẩn thân lau mồ hôi trên trán cho cậu.
“Ha hả…… Em là lần đầu tới nơi này, cho nên……” Tiểu Trĩ đỏ mặt giải thích, “A, đúng rồi, nè, cho anh, không biết anh thích hương vị gì, liền tự chọn cho anh vị ô mai.”
Hạ Linh nhìn ly kem trong lòng bàn tay mềm mại kia, anh không thích ăn đồ ngọt, chủ yếu là một đại nam nhân vừa đi vừa ăn kem trông rất kỳ quái, nhưng nhìn thấy ánh mắt mong chờ của thiếu niên, vẫn là đưa tay cầm lấy, cắn một cái, trong miệng tràn ngập hương vị ngọt ngào, thế nhưng lại có cảm giác ngon miệng.
“Đi nhanh thôi, dì còn đang chờ chúng ta.” Tiểu Trĩ lôi kéo Hạ Linh chạy về phía đu quay. Hạ Cách đã ngồi lên đu quay, Hạ Trĩ đành phải ngồi cùng Hạ Linh. Đu quay chậm rãi cao lên, ánh mắt Hạ Trĩ xoay chuyển, từ trên cao nhìn thành phố, nụ cười chưa từng tắt. Hạ Linh lại một lần nữa bị nụ cười của tiểu Trĩ hấp dẫn, mỉm cười nhìn thiếu niên, hai người cứ như vậy không nói lời nào, thẳng đến khi đu quay dừng lại.
Sắc trời dần tối, không thể không về. Trên đường, hai đứa nhỏ vẫn rất kích động, tiểu Kì la hét muốn đến lần nữa. Hạ Trĩ mỉm cười đồng ý.
“Anh Tiểu Trĩ thật tốt, sau này lớn lên em phải gả cho anh tiểu Trĩ!” Tiểu Kì ngồi trong lòng Hạ Trĩ, đột nhiên nói ra một câu như vậy, làm mọi người trên xe dở khóc dở cười.
“Hừ, anh tiểu Trĩ sẽ không cưới người xấu như em đâu! Anh Tiểu Trĩ nhất định thích chị gái vừa dịu hiền, vừa xinh đẹp.” tiểu Quân nguồi một bên tranh cãi với tiểu Kì.
“Không phải, anh tiểu Trĩ thích tiểu Kì!”
Thấy hai đứa nhỏ lại bắt đầu tranh cãi, Hạ Trĩ khuyên nhủ: “Được rồi, được rồi, chờ tiểu Kì trưởng thành, muốn tìm người yêu, lúc đó anh đã trở thành ông lão rồi.”
“Sẽ không, tiểu Kì vẫn sẽ thích anh tiểu Trĩ!”
Hạ Linh có chút không vui nghe lời thiếu niên nói, nghĩ đến cảnh thiếu niên sau này cũng muốn cưới vợ sinh con, rời khỏi mình, trong lòng xuất hiện cảm giác mất mác, vì sao anh lại có loại cảm giác này?