• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Theo bước chân Hạ Linh, hai người đi vào sâu trong rừng mai. Hương thơm làm cho người ta vui vẻ thoải mái. Hạ Trĩ giơ tay xoa nhẹ lên cánh hoa mai màu hồng, sau đó quay đầu cùng với người cao lớn phía sau nói:“Đây là lần đầu em nhìn thấy một rừng mai lớn như vậy.”

“Thích không.” Hạ Linh từ phía sau ôm lấy thắt lưng Hạ Trĩ, cúi đầu đem cằm các lên vai Hạ Trĩ, ôn nhu nói:“Anh biết em sẽ thích.”

“Em nhớ trước kia có người từng nói hoa mai sẽ nở ra vào lúc thời tiết rét lạnh, còn nở rất đẹp. Lúc đó em còn không tin, mùa đông lạnh như vậy thì đẹp chỗ nào a. Hiện tại nhìn thấy, lời đó là thật. Một cây thì cô đơn, một khu rừng thì xinh đẹp tột cùng.”

“Tiểu Trĩ cũng giống như đóa hoa mai này, kiên cường như nhau, xinh đẹp như nhau, còn mang theo……” Hạ Linh hít sâu một hơi, lại chậm rãi nói,“Hương thơm mê người.”

“Nào có, em nào có tốt đẹp như anh nói.” Tiểu Trĩ đỏ mặt, cười cười tạo khoảng cách giữa hai người,“Nhiều lắm thì em chỉ giống ở khoảng cô đơn thôi.”

“Tiểu Trĩ, em đây là đang trách anh trước kia không quan tâm em sao? Anh đã biết anh sai rồi, hơn nữa hối hận muốn chết, sau này anh nhất định sẽ bảo vệ em!” Lời nói của Hạ Trĩ làm cho Hạ Linh nghĩ những chuyện trước kia, không tránh khỏi trở nên lo lắng.

Hạ Trĩ lắc lắc đầu, chủ động ôm lấy Hạ Linh, vô cùng thân thiết hôn hôn hai má Hạ Linh, nói:“Ca ca, em không có trách anh. Chuyện trước kia đã qua, chúng ta hãy quên đi. Hiện tại, tương lai, sống vui vẻ mới là quan trọng.” Hạ Trĩ biết Hạ Linh vẫn cảm thấy áy náy những chuyện trước kia, cậu làm như vậy, là muốn dùng cách của mình nói cho anh ấy biết, mặc kệ là cậu hiện tại, hay là Hạ Trĩ trước kia, sẽ không để ý những chuyện trước kia, nắm bắt hiện tại mới là quan trọng nhất.

“Thật sao?” Hạ Linh ôm sát người trong lòng, sau đó lộ ra một nụ cười xấu xa:“Như vậy không đủ thành ý nha.”

“Vậy anh muốn thế nào?” Hạ Trĩ ngẩng đầu, hỏi.

“Anh muốn em…… hôn ở đây.” Hạ Linh nắm tay Hạ Trĩ, dùng tay cậu chỉ chỉ lên môi mình.

“Này…… Không tốt lắm……” Hạ Trĩ đỏ mặt, lắc lắc đầu,“Rất ngại.”

Hạ Linh cười đen tối:“Có cái gì mà ngại. Nơi này cũng không có ai, chúng ta hôn như vậy rất nhiều lần, nhưng mà mỗi lần đều là anh chủ động. Không phải em đã nói muốn cùng với anh tạo nên một tương lai tốt đẹp sao? Không cho anh một liều thuốc an thần, làm sao anh có thể an lòng?”

“Nhưng mà, nhưng mà, rừng mai này hẳn là có chủ đi, chúng ta cứ tùy tiện vào như vậy không đúng lắm, vẫn là nhanh trở ra ngoài đi.”

“Đừng đánh trống lãng,” Hạ Linh xấu xa nói:“Hôm nay nếu em không đồng ý với anh, anh liền xem như em không chấp nhận anh. Anh đây liền……”

“Ca ca!” Hạ tính phồng má như đứa trẻ, mắt mở to nhìn chằm chằm Hạ Linh, giống như xác định đối phương không nói đùa, mới không tình nguyện kiễng mũi chân, ở trên môi Hạ Linh nhẹ nhàng chạm một chút, sau đó nhanh chóng buông ra.

“Như vậy không đủ, đến, anh dạy cho em.” Hạ Linh nắm lấy thặt lưng Hạ Trĩ, cúi đầu hung hăng hôn lên môi Hạ Trĩ, dây dưa một lúc mới buông ra.“Như vậy mới đúng.”

“Ca ca!” Hạ Trĩ vô lực tựa vào ngực Hạ Linh thở dốc, một bên dùng ánh mắt ai oán nhìn người kia cười đến vui vẻ, sao lần nào cũng làm như vậy với cậu, Hạ Trĩ ở trong lòng thầm hận chính mình còn chìm trong nụ hôn của Hạ Linh, thật sự là!

“Hai người kia! Đang làm gì trong khu rừng xinh đẹp của tôi, hừ hừ.” Một giọng nam vang dội vang lên sau lưng, Hạ Trĩ giật mình, nghĩ đến bị chủ nơi này nhìn thấy, nhanh chóng đẩy Hạ Linh ra, muốn nhanh chóng giải thích.

“Chúng tôi đang làm việc người yêu đang làm. Không như người nào đó, thường phá hỏng không khí.” Hạ Linh một bên giữ chặt Hạ Trĩ, một bên giành nói.

“Cánh rừng này là nơi tôi thích nhất, tôi cũng không cho phép người khác tùy tiện vào.” Nam tử quơ quơ cây gậy trong tay, vẻ mặt vô cùng hung dữ.

Hạ Trĩ trong lòng lại căng thẳng, xem ra chủ nhân khu rừng này không dễ chọc, chọc tới hắn không biết sẽ có hậu quả gì. Quên đi, là bọn họ sai trước, dù sao cũng nên giải thích. Giơ tay nắm chặt tay Hạ Linh, Hạ Trĩ nhìn thoáng qua Hạ Linh, tính nói chuyện, lại bị lời nói của hai người hù dọa.

“A Nguyên, cậu vẫn hung dữ như vậy, xem xem, dọa tiểu Trĩ nhà tôi rồi.” Hạ Linh cảm thấy Hạ Trĩ đang sợ hãi, cầm tay Hạ Trĩ, cho cậu một ánh mắt an tâm.

“Ha hả, hai người các ngươi đã xác định quan hệ cũng không cho tôi biết một tiếng. Tiểu Trĩ, còn nhớ anh không?” Nam nhân tên a Nguyên từ từ đến gần, vóc dáng cao gầy không thể không làm cho Hạ Trĩ ngẩng đầu nhìn.

“Anh là……a……” Hạ Trĩ nhìn nửa ngày, mới nhận ra đã từng gặp một lần tại mã trường.“Sao lần này anh lại dữ như vậy.”

“Ha ha, anh đều như vậy với những người vào đây, không như vậy sao có thể dọa cho họ chạy. Ai bảo ca ca em ngay cả chào hỏi cũng không thèm liền tiến vào đây.”

“Là bọn em không đúng……” Hạ Trĩ cúi đầu giải thích.

“Không cần cùng người này giải thích, nơi này cũng có một phần là của anh, chúng ta có quyền tiến vào.” Hạ Linh nắm lấy bả vai tiểu Trĩ, bất mãn mà nhìn a Nguyên.

“A?” Lại một lần nữa cảm thấy kinh ngạc, Hạ Trĩ bất đắc dĩ thở dài,“Không nói sớm, làm em lo lắng nửa ngày.”

“Ha ha, dọa em sợ anh thật có lỗi, mời hai người đến nhà anh chơi có được không?”

“Hôm nay không được, bọn tôi còn có việc.” Hạ Linh từ chối.

A Nguyên rất không vừa lòng với tính thối của Hạ Linh:“Ê, tôi khó có khi tốt bụng, không cần không nể mặt như vậy, lần sau nhất định sẽ không còn cơ hội.”

“Không được, bọn tôi cũng gần phải trở về rồi. lúc khác gặp lại sau.” Hạ Linh phất phất tay, kéo Hạ Trĩ còn đang sững sờ tại chỗ rời khỏi. Đến khi ngồi trên xe, hồn Hạ Trĩ mới trở về, hỏi:“Ca ca, chúng ta còn đi đâu?”

“Về nhà.” Hạ Linh thần bí cười, sờ sờ đầu Hạ Trĩ, sau đó khởi động xe chạy như bay về Hạ gia.

Lúc về đến nhà trời đã tối. Hạ Trĩ xuống xe trước, nhìn phía ngoài Hạ gia không có gì khác thường nhưng trong nhà lại tối đen, trong lòng có một cảm giác khác thường. Hoang mang lo lắng nhìn Hạ Linh, người kia lại khoát tay nói:“Ngoan, em đi mở cửa trước. Anh để quên di động trên xe.”

“A,  dạ.” Gật gật đầu, Hạ Trĩ nhìn căn nhà tối như mực nuốt nuốt nước bọt, hắn sợ nhất là nơi rộng lớn mà tối đen như mực. Do dự nửa ngày mới mở cửa ra.

“Surprise!” Hạ Trĩ mở cửa ra cũng không nhìn thấy cảnh tượng khủng bố mà cậu tưởng tưởng, mà là Hạ Linh đang cầm một cái bánh có vẻ là bánh kem đứng trước mặt mình, phía sau Hạ Linh có không ít người, Đào Dương, Tôn Na, Kì Tuyển, Đỗ Tiểu Như, ngay cả Từ Dung Anh cùng Mạc Thiếu Dương đều đến đây.

“Ca ca?” Hạ Trĩ khó hiểu nhìn bánh kem trên tay Hạ Linh, hơn nữa ngày mới hỏi:“Hôm nay, là sinh nhật của em?”

“Tiểu Trĩ ngốc, ngay cả sinh nhật của mình cũng quên!” Từ Dung Anh là người lên tiếng đầu tiên, sau đó bị một ánh mắt cảnh cáo của Hạ Linh chặn lại.

“Sinh nhật vui vẻ!” Hạ Linh hôn lên hai má Hạ Trĩ, sau đó đem bánh kem đặt lên bàn:“Lại đây cầu nguyện đi. Bánh kem là tự tay anh làm, không cho ghét bỏ!”

“Cám ơn, cám ơn.” Hạ Trĩ nhìn bánh kem hình dạng không đẹp mắt, cảm động mà gật đầu. Thì ra mấy ngày trước là muốn giữ bí mật, hôm nay lại thần thần bí bí, đều là vì muốn giúp cậu tổ chức sinh nhật. Tuy rằng, hôm nay không phải sinh nhật thật của câu, nhưng mà, đây là lần đầu tiên có người dụng tâm vì cậu chúc mừng sinh nhật……

“Cám ơn gì a. Mau cầu nguyện.”

“Dạ.” Hạ Trĩ nhắm mắt lại, đối với bánh sinh nhật lần đầu tiên được người khác tặng mà cầu nguyện.

Giữa tiếng vỗ tay, Hạ Trĩ thổi tắt ngọn nến, sau đó đèn trong phòng nháy mắt sáng lên. Hạ Trĩ còn chưa kịp phản ứng, đã bị Hạ Linh ôm vào lòng.

“Ca ca!” Hạ Trĩ hoảng sợ, trước mặt mọi người bị Hạ Linh mờ ám ôm như vậy, khẩn trương muốn giãy ra.

Hạ Linh không để ý đến Hạ Trĩ đang giãy dụa, chỉ là ôm cậu càng thêm chặt, sau đó đối với mọi người nói:“Hiện tại tôi tuyên bố, tôi Hạ Linh, cùng với Hạ Trĩ, vĩnh viễn cùng một chỗ!”

“Ôi chao!!!” Nghe Hạ Linh nói vậy, Hạ Trĩ lại kinh ngạc trợn to mắt nhìn Hạ Linh,“Ca ca…… Này…… Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.”

“Tiểu Trĩ, đáp ứng anh, vĩnh viễn cùng anh cùng một chỗ có được không? Cho dù chúng ta không thể giống người yêu bình thường đi đăng kí kết hôn, nhưng mà anh cam đoan sẽ đối xử tốt với em cả đời.” Hạ Linh từ trong túi áo lấy ra một cái hộp tinh xảo, chậm rãi mở ra, trong hộp là một chiếc nhẫn đơn giản,“Anh có vinh hạnh đeo cho em không?”

“……” Hạ Trĩ không nói gì, chỉ chăm chú nhìn chiếc nhẫn trên tay Hạ Linh, cũng không có biểu cảm gì.

“Tiểu Trĩ! Mau nhận a!” Từ dung anh không thể nhịn được, thúc giục Hạ Trĩ.

“Tiểu Trĩ…… Nếu em còn lo lắng…… Qua một thời gian nữa chúng ta có thể đi Hà Lan……” Hạ Linh cũng có chút lo lắng.

Ánh mắt mở to của Hạ Trĩ bắt đầu tích tụ nước mắt, chậm chậm lắc lắc đầu, nghẹn ngào nói:“Không phải em không tin anh, em chỉ là quá cảm động thôi……” Hấp hấp cái mũi, Hạ Trĩ hướng về phía Hạ Linh ngây ngốc cười,“Hôm nay anh cho em rất nhiều bất ngờ, em cũng chưa tiêu hóa hết.”

“Em đồng ý rồi!” Hạ Linh kích động đến tay cũng có chút run rẩy, chậm rãi lấy nhẫn ra, nghiêm túc thay Hạ Trĩ đeo lên ngón áp út. Tiếng Vỗ tay lại vang lên, tất cả mọi người đều vì tình yêu của bọn họ mà cổ vũ.

“Hạ Linh, nếu anh đối xử với tiểu Trĩ không tốt, tôi sẽ dùng mọi cách bắt em ấy trở về!” Mạc Thiếu Dương cười chúc phúc, nhưng cũng không quên khiêu khích Hạ Linh một chút.

“Tôi sẽ không cho cậu cơ hội này.” Hạ Linh nói.

“Ca ca……” Hạ Trĩ kéo lấy Hạ Linh cánh tay, nước mắt không kiềm được chảy xuống.

Hạ Linh cười đem tiểu Trĩ ôm vào trong lòng an ủi:“Đứa ngốc, khóc cái gì, tất cả mọi người đều chúc phúc chúng ta. Sau này chúng ta cần phải thực hạnh phúc để cho bọn họ nhìn thấy!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK