Một tiếng ‘báo cáo có mặt’ này đột nhiên xuất hiện khiến Hứa Kỳ Tịch mơ hồ nửa ngày, thật vất vả mới dứt khoát nói thẳng thắn được như vậy vô tình bị cắt ngang, xém chút nữa dọa anh nhảy lên.
- A?
Sau khi Thẩm Họa Mi ngồi dậy, hai mắt có chút sáng lên.
Đồng thời, cô cảm nhận được một ánh mắt ‘U oán’ đang chăm chú nhìn mình... Ánh mắt bắt nguồn từ bên cạnh cô.
Thẩm Họa Mi quay đầu, mượn ánh sáng yếu ớt của đèn ngủ nhìn thấy bộ dạng muốn nói lại thôi của Hứa Kỳ Tịch.
« Vẻ mặt này... »
Chỉ một cái liếc mắt, cô lập tức đoán ra một tiếng ‘Báo cáo có mặt’ kia của mình khẳng định là không cẩn thận cắt ngang lời của Hứa Kỳ Tịch, mà chắc còn là lời quan trọng?
- Phải bổ túc một chút, nếu không, cương như vậy cũng không quá tốt.
Thẩm Họa Mi nhích cơ thể của mình ra sau, dựa lưng vào đầu giường.
Sau đó, dưới ánh mặt nghi ngờ của Hứa Kỳ Tịch, cô duỗi hai tay nhẹ nhàng nâng đầu Hứa Kỳ Tịch đặt lên hai chân mình.
Gối đùi... Nói đúng ra là gối chân.
Khiến mặt Hứa Kỳ Tịch không khỏi nóng lên.
- Được rồi, có chuyện quan trọng gì thì bây giờ có thể nói.
Thẩm Họa Mi nhẹ giọng nói với Hứa Kỳ Tịch.
« Đây chính là phối hợp trong câu lúc trưa mà Họa Mi nói: ‘Đêm nay, em sẽ phối hợp với anh thật tốt à? »
Khi vợ chồng thì thầm nói chuyện còn cần dính sát người như vậy hả?
Học được, học được.
- Trước khi anh nói, em cũng phải chuẩn bị tâm lý cho tốt.
Bởi vì Hứa Kỳ Tịch tiết tấu bị cắt ngang, đành phải mở đầu lại một lần nữa, lần nữa nói lại những lời dạo đầu.
- Yên tâm đi, em đã chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Thẩm Họa Mi ôn nhu nói.
Đang nói chuyện, ánh mắt của cô nhìn chằm chằm vào đầu Hứa Kỳ Tịch, hai con ngươi lập loè phát sáng, như đang nhìn châu báu.
- Trên người của anh, có lẽ đã xảy ra một loại biến hoá nào đó không thể làm gì, trước mắt không biết nguyên nhân của loại biến hóa này... Tóm lại, cứ vào buổi sáng anh sẽ bị đứt quãng.
Hứa Kỳ Tịch bắt đầu thẳng thắn nói vào vấn đề.
- Đứt quãng?
Thẩm Họa Mi nghi ngờ nói.
Đồng thời đầu ngón tay mềm mại của cô, lặng lẽ đặt đầu Hứa Kỳ Tịch, thừa dịp không ai chú ý, lòng bàn tay tại vuốt ve trên đầu Hứa Kỳ Tịch.
- Chính là anh bị mất trí nhớ.
Hứa Kỳ Tịch trầm giọng nói.
Ngon tay Thẩm Họa Mi đang vuốt ve Hứa Kỳ Tịch có chút dừng lại:
- Mất trí nhớ? Tất cả ký ức?
- Thế thì không, anh đã mất đi ký ức ba năm. Chuyện này, anh cảm thấy không cần phải giấu em... Mà lại, cũng không gì quan trọng cần phải giấu.
Hứa Kỳ Tịch chân thành nói, từ giờ khắc này, đại biểu cho con đường tương lai của ‘Hứa Kỳ Ngư, Hứa Kỳ Kê, Hứa Kỳ Áp’, toàn bộ bị cắt đứt!
- Vậy ký ức của anh, dừng lại vào lúc nào?
Hình như Thẩm Họa Mi có chút khẩn trương, điều này, Hứa Kỳ Tịch có thể cảm nhận được khi thấy đùi cô có chút căng cứng.
- Ký ức cuối cùng chính là vào một đêm mất ngủ nào đó ở thời đại học. Anh thật vất vả mới ngủ được, kết quả khi vừa mở mắt, chính là ba năm sau. Nói thật, dù cho bây giờ, anh cũng có một loại cảm giác đang nằm mơ.
Thậm chí Hứa Kỳ Tịch còn đang nghĩ, bản thân ngủ tiếp một giấc, sau khi tỉnh lại có thể sẽ lại xuất hiện ở sân trường ký túc xá hay không?
Sau khi nói xong, mắt Hứa Kỳ Tịch hướng lên, nhìn về phía Thẩm Họa Mi, anh đã thẳng thắn mọi việc, vậy đối với việc anh mất trí nhớ, Thẩm Họa Mi sẽ có phản ứng gì?
-... Vậy, anh còn nhớ rõ tên của em không?
Giọng Thẩm Họa Mi càng thêm nhu hòa, ngón tay một lần nữa vuốt ve tóc Hứa Kỳ Tịch.
Hứa Kỳ Tịch nghe thấy vậy, trái tim nhảy một cái!
« Vốn cho rằng câu nói tâm tình ‘Dù anh có mất trí, còn nhớ rõ tên của em, không chỗ phát huy~ không ngờ, quanh đi quẩn lại, dường như lại có cơ hội phát huy rồi? »
Vậy, lập tức để nó lên sàn?
Nghĩ tới đây, Hứa Kỳ Tịch gối lên đùi, dùng giọng điệu ngọt ngào nhất nói:
- Dù cho mất trí... Họa Mi tên của em, anh vẫn sẽ nhớ như in!
- Nha ha ha.
Thật là, sau khi Kỳ Tịch mất trí nhớ lại biết nói lời ngon ngọt à ~-
Thẩm Họa Mi đáng yêu cười một tiếng, ngón tay vuốt ve đầu Hứa Kỳ Tịch cường độ càng thêm nhu hòa, nói khẽ:
- Em cũng giống vậy, cho dù như thế nào, mặc kệ có phải anh bị mất trí nhớ hay không... Anh với em mà nói, vẫn như cũ là ánh sáng của kỳ tích.
« Bà nội cha nó chứ ~ độ thiện cảm tăng lên, nhiệm vụ hoàn thành hoàn mỹ ~ »
- Chỉ cần người vẫn còn, ký ức nhất định sẽ tìm về được, chúng ta khẳng định sẽ có biện pháp...
Thẩm Họa Mi xoay người, gần sát bên tai Hứa Kỳ Tịch nói:
- Nghỉ ngơi thật tốt đi, ngủ một giấc, nói không chừng bắt đầu từ ngày mai, mọi việc đều khôi phục. Mà cho dù ký ức không khôi phục, chúng ta cũng có thể một lần nữa sáng tạo ký ức mới.
- Ừm.
Kỹ năng bị động ‘Trong lòng ủ ấm’ của Hứa Kỳ Tịch lại bị kích hoạt, trái tim của anh lại bắt đầu ấm lên.
Đời này có cô ở bên, sao mà may mắn quá.
Đã như vậy, tranh thủ thời gian này, mình có nên nói hết chuyện về bản thiết kế trong máy vi tính, mấy linh kiện trong phòng chứa đồ ở lầu một cho Họa Mi không?
- Họa Mi, trừ việc mất trí nhớ này, anh còn có chút việc muốn nói với em.
Hứa Kỳ Tịch nói, giọng điệu lại càng ngày càng trầm thấp.
Bởi vì rất thư thái... Ngón tay Thẩm Họa Mi lại xoa bóp đầu anh, để anh vốn có chút mệt mỏi bối rối hóa thành sóng lớn, từng làn sóng một đánh tới.
- Ngày mai nói, không vội.
Họa Mi nói khẽ:
- Mà lại, em cũng muốn từ từ tiếp nhận một chút sự thật anh bị mất trí nhớ ba năm.
- Cũng... Đúng.
Hứa Kỳ Tịch nói, đại não ngay tại trong một mảnh tin tức phản hồi ‘Thật thoải mái’, đi vào mộng đẹp.
Sau khi thấy Hứa Kỳ Tịch ngủ thiếp đi, Thẩm Họa Mi lộ ra thần sắc không kịp chờ đợi.
Cô điều chỉnh lại tư thế ngồi, sau đó chuyển đầu của Hứa Kỳ Tịch qua chỗ giúp cô thuận tay hơn.
Tựa ở trên giường, ngón tay thon dài của cô một lần nữa bắt đầu vuốt ve đầu Hứa Kỳ Tịch, lần này không còn chỉ là đầu ngón tay, mà là toàn bộ tay đè lấy vuốt ve, từ trái sang phải, lại từ phải sang trái; sờ thuận lông, sờ ngược lông; từng vòng từng vòng...
Thủ pháp lão luyện.
Cực kỳ giống sờ chó con.
- Xuỵt ~
Trong miệng Thẩm Họa Mi, phát ra một tiếng hài lòng.
Thật lâu, cô mới thu tay của mình lại, tạm dừng động tác sờ chó.
- Kỳ Tịch đã mất đi ký ức ba năm... Như vậy thì bên phía mình có thể cũng có chút vấn đề hay không?
Cô ngẩng đầu nhìn ảnh chụp cô dâu treo ở đầu giường, tinh tế suy tư.
- Trí nhớ của mình... Có thể cũng có phần bị thiếu hụt hay không?
- Đầu tuần, chẳng lẽ làm thí nghiệm gì? Hoặc tiếp xúc đến thứ gì?
Nghĩ tới đây, cô cẩn thận từng li từng tí đặt đầu Hứa Kỳ Tịch lên gối, rất không nỡ, nếu như có thể thì cô thật muốn lúc nào cũng xoa bóp cái đầu này, đến khi nào cái đầu này rụng hết tóc bóng loáng mới thôi!
Xúc cảm này, thật sự là hoàn mỹ phù hợp tâm ý của cô.
Đều tốt hơn so với bất kỳ cảm xúc gì trên thế giới.
Phí rất nhiều sức mới chuyển được Hứa Kỳ Tịch nằm thẳng xuống, Thẩm Họa Mi xuống giường đi dép vào trong phòng.
Sau khi nghĩ nghĩ, cô đi tới tủ quần áo. Sau đó, kéo ngăn kéo ra để các loại giấy chứng nhận.
Ngăn kéo đã bị lục qua, tất cả giấy chứng nhận chỉnh tề chồng lên nhau.
Thẩm Họa Mi đưa tay lật ra giấy hôn thú, vừa nhìn đã thấy được tờ giấy nhỏ đính vào trên giấy hôn thú của Tề Y San.
Ngón tay nhẹ nhàng đặt trên tờ giấy.
- Đây là biện pháp phòng ngừa sau khi mất trí nhớ à?
Cô nhẹ nhàng kéo tờ giấy nhỏ này xuống.