Trụ Tử và Lan Nhi có chút lo lắng, thấy Hạ Hy về liền thấp giọng hỏi: “Tẩu tử, tẩu thấy giá của chúng ta có nên hạ xuống hay không?”
Nhìn những người đến xem cá, Hạ Hy lắc đầu: “Không vội, đợi thêm chút nữa.” Những người đến chợ mua đồ vào thời điểm này đều không phải là gia đình có điều kiện, một trăm văn tiền một con cá tất nhiên là mua không nổi.
Trong lòng hai người đều lo lắng nhưng cũng không nài nỉ nữa.
Lại qua thêm một lúc nữa, người đến chợ ngày càng đông hơn nhưng vẫn chẳng bán được con cá nào.
Trụ Tử và Lan Nhi càng mời gọi nhiệt tình hơn, một người phụ nữ xách một chiếc giỏ đi tới, nhìn những con cá còn nhảy nhót tung tăng trong thùng, mở miệng hỏi: “Cá này bán như thế nào?”
“Một trăm văn tiền một con.”
Lan Nhi háo hức trả lời.
Người phụ nữ liếc nhìn sang, trên miệng nở nụ cười, giơ năm ngón tay ra: “Năm mươi văn, ta muốn một con.”
Nụ cười vừa nở ra trên mặt Lan Nhi cứng đờ.
“Sao, không được hả?” Người phụ nữ hỏi.
Lan Nhi lắp bắp một chút, “Người, người đưa quá ít rồi.”
Người phụ nữ không hề khó chịu, nụ cười trên môi càng sâu: “Muội tử, nói thật lòng, cá nhà muội thật không tệ, không những nhảy nhót tung tăng mà còn rất to, một trăm văn tiền thật sự là không đắt. Nhưng muội nghĩ xem, giờ cũng không phải ngày Tết hay ngày lễ gì, gia đình bình thường ai nỡ bỏ ra nhiều tiền như thể để mua cá ăn. Cũng bởi vì lão gia và phu nhân trong phủ nhà ta thích ăn cá nên ta mới muốn một con về cho họ.”
Nói xong, thấy Lan Nhi vẫn còn do dự liền tiếp tục: “Ta biết trời mùa đông nhà các người bắt số cá này cũng không dễ dàng, hay là vậy đi, coi như ta thay lão gia và phu nhân nhà làm thiện tâm, ta mua hai con cá, đưa cho hai người một trăm văn tiền.”
“Cái này…”
Lan Nhi nhìn sang Hạ Hy.
“Không bán!”
Hạ Hy chỉ nhẹ nhàng nói một câu
Nụ cười trên mặt người phụ nữ biến mất, trên mặt lộ ra vẻ không hài lòng, “Cô là…”
“Ta là tẩu tử của nàng ấy, cá này do cả nhà ta không màng nguy hiểm rơi xuống nước mới bắt được, một trăm văn một con, thiếu một văn cũng không được…”
“Tẩu tử…”
Lan Nhi giật giật nhẹ vạt áo của nàng, từ sáng đến giờ, hơn một canh giờ rồi, mãi mới có một người phụ nữ mở miệng muốn mua cá, nếu như không bán, số cá ngày hôm nay có lẽ không bán được mất.
Hạ Hy lập tức hiểu ý của nàng, bình tĩnh nói: “Không bán được chúng ta đem về nhà ăn, vừa hay bồi bổ cơ thể cho cả nhà.”
Nói xong liền cúi xuống giúp Kỳ Nhi chỉnh lại cổ áo, “Hài tử lớn đến từng này còn chưa được ăn cá mấy lần nữa.”
“Cô…”
Sắc mặt của người phụ nữ trở nên không được tốt.
Bà là trù nương trong phủ, mỗi ngày đều đến chợ mua đồ, cá to như thế này, đừng nói là một trăm văn, hai trăm văn tiền cũng không nhiều, nhưng bà tham mãi quen rồi, muốn mua cá với năm mươi văn tiền, sau khi trở về nói là mua hai trăm văn, như thế một con cá bà ta có thể có được một trăm văn tiền. Giờ lại bị Hạ Hy từ chối, lửa giận trong lòng không hề nhỏ, kìm nén cơn tức giận giọng điệu không được tốt, nói: “Ta nói cô nương à, cô cũng thật là không biết buôn bán mà, làm gì có chuyện định giá như vậy, như vậy đi, mỗi con cá ta thêm mười văn tiền.”
“Một trăm văn một con, thiếu một văn cũng không bán.”
Hạ Hy lại nói lại lần nữa, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng lại rất kiên định.
“Cô…”
Người phụ nữ tức đến đỏ mặt, định quay người rời đi nhưng lại không nỡ hai trăm văn tiền, phải biết rằng không phải ngày nào cũng gặp được việc tốt như thế, ngày trước mỗi lần bà ta đi chợ chỉ được cùng lắm ba năm mươi văn tiền.
Bà nghiến răng nghiến lợi nói: “Được rồi, được rồi, mỗi con tám mươi văn tiền, bán thì bán, không bán ta đi chỗ khác.”
“Tẩu tử…”
Không những Lan Nhi mà Trụ Tử cũng nhìn sang nàng với ánh mắt thỉnh cầu, một trăm sáu mươi văn tiền có thể chống đỡ đến Tết rồi.
Môi Hạ Hy mấp máy, người phụ nữ tưởng nàng đồng ý rồi, vui mừng lập tức nói: “Cho ta hai con to nhất.”
“Không bán!”
Vẻ vui mừng trên mặt người phụ nữ vẫn còn rõ ràng, miệng há hốc, sau khi nghe những lời của Hạ Hy liền sửng sốt, sau đó mới định thần lại, giọng nói đột nhiên cao hơn, mang theo nét mặt không thể tin được: “Cô nói cái gì?”
“Ta, nói, không, bán!”
Hạ Hy nói rõ ràng từng chữ một.
Sắc mặt người phụ nữ thay đổi, nước bọt bắn ra: “Ngươi thử hỏi người trong cái chợ này xem, trong phủ nhà ta mỗi ngày mua biết bao nhiêu đồ, ta vẫn chưa bao giờ gặp người như ngươi, ta mua cá nhà ngươi là đề cao ngươi, các người đừng có không biết lượng sức mình.”
Lan Nhi sợ hãi lại kéo lấy tay áo của Hạ Hy: “Tẩu tử, hay là, chúng ta bán cho bà ta đi.”
Trong sông còn rất nhiều cá, họ sau này có khi ngày nào cũng đến đây, kéo thêm một người khách quen cũng là điều tốt.
Hạ Hy cúi người, thuận tay bắt một con cá giơ lên cho mọi người xem: “Con cá này của ta nặng ba bốn cân, theo giá hiện nay, mỗi cân bán ba mươi văn tiền, mỗi một con cũng đến hơn một trăm văn tiền, chúng ta bán một trăm văn, vốn là đã không lấy bao nhiêu.”
Những người vây quanh xem náo nhiệt đều lần lượt gật đầu, giờ là mùa đông, cá tươi như thế này vốn dĩ là không có, đừng nói mỗi cân ba mươi văn, cho dù là năm mươi văn cũng không được gọi là đắt.
Người phụ nữ không ngờ Hạ Hy sẽ làm như vậy, sắc mặt thay đổi thành màu gan heo, tức giận hừm một tiếng quay đầu rời đi.
Người vây xung quanh thấy không có náo nhiệt để xem đều lần lượt rời đi.
Trụ Tử và Lan Nhi thở dài.
“Không cần vội, sẽ bán được thôi.”
Hạ Hy an ủi hai người.
Kỳ Nhi nắm chặt lấy tay nàng, vẻ mặt rất nghiêm trọng.
Lại qua thêm vài khắc, chợ ngày càng đông người, nhưng vẫn không có người đến mua cá.
Trụ Tử và Lan Nhi vô cùng lo lắng, ra sức mời chào, cổ họng cũng có chút khàn hơn rồi.
Một nhóm người từ bên chợ đi tới, nhìn thấy họ, sắc mặt của những người bày quầy hàng đều thay đổi, có những người tay đưa sẵn vài đồng xu ra, đợi sẵn chỉ cần người đi tới liền đưa cho họ.
Người trước mặt lắc lư đi đến phía trước thùng nước, nhìn cá ở trong thùng, nói: “Mười văn tiền.”
Người phía sau đưa tay ra.
Trụ Tử và Lan Nhi vẻ mặt ngơ ngác: “Mươi văn tiền gì?”
Người trước mặt mất kiên nhẫn: “Phí bày hàng, nhanh lên.”
Giọng Trụ Tử trầm đến mức không thể trầm hơn: “Chúng tôi, không có.”
Người đàn ông trừng mắt, giọng cao hơn: “Cái gì, ngươi nói lại xem nào?”
Trụ Tử lùi lại một bước: “Chúng tôi, cá của chúng tôi còn chưa bán được, không có tiền nộp phí bày hàng.”
Mọi người đều kinh ngạc.
Một bàn tay trắng trẻo nhanh chóng đưa tới, nhanh chóng nhấc chiếc thùng sang một bên trước khi chân của người kia chạm vào thùng nước.
Người đàn ông sửng sốt nhìn về phía Hạ Hy, nhìn thấy là một người phụ nữ, mắt nheo lại, Hạ Hy cúi người xuống, nhanh tay bắt lấy một con cá, đưa đến trước mặt hắn, “Đại ca, con cá này tặng cho huynh.”