Hạ Hi không nhận thấy điều đó, tiếp tục nói: “Bán gia hỏa lớn này đi sau này hai mẹ con ta sẽ không cần lo lắng chuyện ăn uống nữa.”
“Mẹ đều là vì con sao?”
Giọng của Kỳ Nhi rất thấp, kèm theo một tiếng thút thít nhỏ.
Hạ Hi cười, “Cậu bé ngốc, mẹ cũng là vì bản thân mẹ, bắt cá đi bán không phải là kế sách lâu dài, đợi thời tiết ấm lên, băng tan rồi, cá sẽ không còn được giá nữa.”
Sau đó rửa sạch, thấy vết thương không còn chảy máu nữa, Hạ Hi thay một bộ y phục khác.
Hai mẹ con lên trấn đến một tửu lầu.
Đã gần trưa, trong tửu lầu có rất nhiều khách, người làm đang bận chạy ra chạy vào, chưởng quầy cũng không rảnh rỗi bận chào khách, vừa mới dẫn khách lên lầu trên.
Hạ Hi dắt theo Kỳ Nhi vào cửa.
Người chạy bàn không quen nàng, nhìn thấy một nữ nhân dẫn một đứa trẻ vào, anh ta ngơ ngác một lúc rồi mới bước tới và nói: “Phu nhân, người ăn hay là…”
“Ta tìm chưởng quầy.”
Thấy nàng khí chất bất phàm, người làm cũng không dám lơ là, vội vàng nói: “Chưởng quầy ở lầu trên, xin đợi một lát, ta sẽ gọi giúp người.”
Hạ Hi khẽ gật đầu: “Làm phiền rồi.”
Nghe nói có người tìm mình, chưởng quầy liền đi xuống.
Khi nhìn thấy là Hạ Hi, hắn vẫn còn ngơ ngác. Không phải sáng sớm cá đã đem tới rồi sao? Có chuyện gì mà đến đây giờ này? Tâm trí vừa thay đổi, nghĩ tới điều gì đó, mắt liền sáng lên, vội vàng bước xuống lầu.
Háo hức nói: “Phu nhân, người đây là nghĩ ra món gì mới rồi sao?”
Xia Xi mỉm cười lắc đầu: “Không có món mới, nhưng có đồ tốt bán cho ngài.”
Giao lưu mấy lần, chủ quán biết Hạ Hi không phải người tùy tiện, nói có đồ tốt vậy chắc chắc chính là đồ tốt, hắn vội vàng hỏi: “Đồ tốt gì vậy?”
Hạ Hi liếc nhìn đại sảnh ồn ào trước mắt rồi nói: “Chưởng quầy, e rằng đây không phải nơi để nói chuyện.”
Chưởng quầy càng thêm hứng thú, đưa tay ra làm động tác mời: “Chúng ta ra phía sau đi.”
Sân sau sạch sẽ, ngoại trừ việc làm lên đồ ăn cho khách qua lại thì không có ai ở đó.
Chưởng quầy dẫn họ đến một nơi vắng vẻ, dừng lại và sốt ruột nói: “Phu nhân, bây giờ người có thể nói được rồi đúng không? Rốt cuộc là đồ tốt gì vậy.”
“Gấu!”
Hạ Hi thốt ra một lời.
Chưởng quầy nhất thời không kíp phản ứng, “Gấu? Gấu gì?”
“Gấu… đen… lớn!”
Miệng của chưởng quầy há hốc, hắn ngơ ngác nhìn Hạ Hi không chớp mắt, Hạ Hi lập tức bối rối.
Thần sắc Hạ Hi rất tự nhiên, “Vì ta với chưởng quầy là chỗ quen biết nên ta mới tới chỗ ngài để hỏi, nếu như chỗ ngài không cần thì…”
“Chờ… chờ đã!”
Chưởng quầy tỉnh táo lại, vội vàng ngăn cản Hạ Hi, thận trọng hỏi, giọng điệu như muốn xác nhận: “Phu nhân, người vừa mới nói gì? Gấu?”
Hạ Hi gật đầu: “Không sai, một con rất lớn, đủ cho tửu lầu của ngài làm rất nhiều…”
Chưa kịp nói xong liền nghe tiếng gọi lớn của chưởng quầy: “Lão Lý, ra đây nhanh lên!”
Đại trù đang nấu ăn thì nghe thấy tiếng gọi lớn, tay run lên suýt đánh rơi nồi, vội vàng ổn định lại, đặt lên bếp rồi nói với đồ đệ ở một bên: “Ngươi làm nốt! "
Vừa bước ra ngoài, liếc nhìn chưởng quầy: “Lão Triệu! Ông lên cơn điên gì thế? Ta đang nấu ăn đó, dọa ta suýt nữa thì lật nồi.”
“Ông nhanh lên, nhanh đến đây!”
Chưởng quầy háo hức vẫy tay.
Hiếm khi trông thấy hắn có bộ dạng như thế này, đại trù không suy nghĩ gì liền sải bước đến trước mặt hắn, “Chuyện gì vậy?”
Chưởng quầy chỉ vào Hạ Hi nói: "Phu nhân nói, nói, nói……”
Vì quá kích động nên lời nói phía sau liền lắp bắp nói không thành câu.
Đại trù hiểu ý, hai mắt sáng lên: “Phu nhân lại nghĩ ra món mới rồi sao?”
Bốp!
Chưởng quầy vỗ vai hắn một cái, vẫn rất kích động nhưng giọng lại trầm xuống: “Món gì mới chứ? Là đồ tốt hiếm gặp!”
Thứ gì có thể làm chưởng quầy kích động đến như vậy, đại trù chợt nghĩ: “Là thú rừng trên núi?”
Chưởng quầy gật đầu liên tục, đưa đầu lại gần và cố gắng nói nhỏ nhất có thể: “Là gấu.”
Cổ đại trù cứng đờ và mắt hắn mở to.
Tính này của đại trù khiến chưởng quầy cảm thấy ổn định, cố ý vỗ vai hắn, cười trêu chọc: "Nhìn bộ dáng chưa thấy bộ dáng chưa thấy sự đời của ông kìa, ui… ui… tỉnh rồi sao!”
Đại trù tỉnh lại và vẫn không thể tin được.
Làm đại trù ở tửu lầu nhiều năm như vậy, cũng không phải là chưa từng có người mang thú rừng trên núi đến, cùng lắm là một con lợn rừng không lớn lắm.
Lợn rừng trưởng thành là thứ mà khó đánh bại được, ngay cả con người cũng khó bắt được, đúng như câu nói “Nhất lợn, nhì gấu, tam hổ”.
Khi nghe nói đó là gấu, giọng nói của đầu bếp không khỏi run rẩy, “Thật sao, thật sao?”
“Tất nhiên là thật rồi.”
Hạ Hi cười trả lời.
Đại trù vỗ đùi, “Vậy còn chờ gì nữa? Mau kêu người mang vào!”
Hạ Hi nói: “Gấu còn ở trên núi, ta chỉ là qua đây hỏi chỗ ngài có lấy hay không?”
“Lấy! Lấy! Lấy!”
Đại trù gật đầu háo hức, “Phu nhân nhanh đưa chúng ta qua đó đi!”
Hạ Hi đứng yên không hề di chuyển, “Nếu hai vị muốn lấy thì chúng ta vẫn cần nói chuyện bàn bạc chi tiết.”
Đại trù không kịp suy nghĩ: “Nói? Nói chuyện gì?”
"Giá cả. "
…
Ba người đến một căn phòng yên tĩnh và ngồi xuống, người làm mang trà và một ít nước đến.
Hạ Hi cũng không vòng vo, trực tiếp nói: “Con gấu này là do ta vô tình phát hiện ở trên núi, vẫn còn chảy máu, chắc là vừa mới chết, thế nên giá cả sẽ cao hơn.”
“Tất nhiên rồi, giao lưu với nhau nhiều ngày như vậy rồi, phu nhân hẳn là biết tính cách của chúng ta, sẽ không bao giờ để người chịu tổn thất.”
Hạ Hi gật đầu, “Ta biết điểm này, cho nên mới đến tìm hai vị, nhưng hai vị cũng biết đó cơ thể gấu đều là báu vật, cái khác không nói, chân gấu và mật gấu rất khó kiếm được, đặc biệt là chân gấu, vừa có thể dùng làm thuốc vừa có thể ăn được.”
Chưởng quầy và đại trù nhìn nhau với ánh mắt kinh ngạc, họ không ngờ rằng Hạ Hi một phụ nữ thôn quê lại biết về mật gấu và chân gấu, lại càng không dám coi thường nàng hơn.
Chưởng quầy hắng giọng một tiếng, ngập ngừng hỏi: “Vậy ý của phu nhân là?”
“Gấu bán cho hai vị, nhưng chân gấu và mật gấu ta muốn lấy riêng để bán cho tiệm thuốc.”
“Không được!”
Nàng vừa dứt lời, đầu bếp đã lớn tiếng phản đối: “Mật gấu thì được chúng ta không có nhiều chỗ dùng đến, nhưng chân gấu chúng ta nhất định phải giữ lại…”
Chân gấu vừa có thể dùng làm thuốc vừa có thể dùng làm thuốc. Một món chân gấu hấp cũng được bán ra với gia trên trời. Cơ hội tốt như vậy không phải lúc nào cũng gặp được, tửu lầu của họ nhất định phải giữ lại!
Chưởng quầy cũng gật đầu theo.
Phản ứng của họ đúng như dự đoán, vẻ mặt Hạ Hi vẫn bình tĩnh: “Nếu đã như vậy thì chúng ta hãy bàn về giá cả. Nói thật thì tướng công nhà ta đi học ở ngoài, không có ở nhà. Hai mẹ con ta cũng là trông vào số tiền này để sống qua ngày, hy vọng hai vị sẽ cho được một cái giá tốt.”
Chưởng quầy có chút kinh ngạc, một lúc sau mới nói: “Đây là việc lớn, không biết phu nhân có thể để chúng ta bàn bạc một chút.”
“Được.”
Chưởng quầy nháy mắt với đại trù và cả hai bước ra ngoài.
Hạ Hi cúi đầu, lấy một miếng điểm tâm đưa cho Kỳ Nhi, nàng cũng lấy một miếng, đưa lên cắn một miếng nhỏ, rất ngọt, trong lòng nàng cũng đã có một mức giá nhất định, chỉ cần chưởng quầy không ép giá quá thấp nàng liền bán cho họ.
Kỳ Nhi lặng lẽ ngồi ăn điểm tâm.
“Kỳ Nhi, đợi bán được tiền, mẹ sẽ đi mua bút, mực, giấy và nghiên cho con.”
“Được.”
Kỳ Nhi chỉ nhẹ nhàng đáp lại, thoạt nhìn giống như không hề kích động bởi những lời nàng nói…
Hạ Hi còn muốn nói gì đó, chưởng quầy và đầu bếp đã đẩy cửa bước vào, ngồi xuống nói: “Phu nhân, chúng ta đã bàn bạc xong rồi.”