Đợi người đã vào đến nhã gian, tiếng cửa đóng nhẹ nhàng vang lên, lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Đại sảnh lúc này mới trở lại sự náo nhiệt.
“Trời ơi, người vừa nãy là ai vậy? Đáng sợ quá đi!”
“Ta cũng không biết, khi nãy người đó bước vào cửa ta vừa hay đang uống nước, nuốt cũng không dám nuốt, vẫn luôn ngậm trong miệng, sợ người đó nghe thấy tiếng nuốt mà chú ý tới ta.”
“Đừng nói nữa, cổ ta đến bây giờ vẫn còn thấy lạnh này, nếu không phải hôm nay là một cơ hội hiếm có, ta đã sớm chạy rồi.”
…
Hạ Hi không hề biết chuyện xảy ra ở đại sảnh, được người báo tin là khách quý đã tới rồi liền chuẩn bị nấu món ăn của mình.
Hôm nay đại trù đặc biệt sắp xếp cho nàng ở nhà bếp nhỏ, nghĩ rằng nàng nhất định không muốn để cho người khác biết tay nghề của bản thân nên cũng không sắp xếp người làm tới phụ giúp.
Trụ Tử đốt lửa, Lan Nhi phụ giúp nàng, Kỳ Nhi ngồi ở cửa cạnh nhà bếp nhỏ.
Ngoài cửa có một người làm đứng đó, đặc biệt đợi món ăn của Hạ Hi làm xong hắn liền bưng lên.
Nguyên liệu đều đã chuẩn bị xong, khi làm cũng tiết kiệm được rất nhiều thứ.
Trước tiên là sườn kho, luộc sơ qua, thắng đường, lên màu, lấy ra, tiếp tục đảo nguyên liệu cho chín, cho sườn vào đảo đều, thêm nước nóng, thêm gia vị phù hợp sau đó đậy nắp, dặn Trụ Tử dùng lửa nhỏ đun, tiếp sau đó bắt tay vào làm cá luộc thái lát.
Cá luộc thái lát cũng không quá phiền phức, Hạ Hi sớm đã xử lý cá sạch sẽ rồi nên lúc làm cũng khá nhanh, qua một lúc là xong rồi.
Gọi người làm bưng ra ngoài, sườn kho cũng sắp được rồi, phân phó Trụ Tử dùng lửa lớn, để nước sánh lại là có thể lên đĩa được rồi.
Còn lại chính là há cảo chiên, Hạ Hi làm nhiều thêm một chút, đợi khi món ăn đã lên hết thì mấy người bọn họ cùng nhau ăn.
Cho dù đại trù bên đó cũng bận tối mặt nhưng hắn vẫn luôn để ý tới nhà bếp bên này, món đầu tiên sườn kho khi được bưng ra, hắn nhìn thấy liền vội vàng lắc người chạy đến muốn nếm thử một chút, nhưng Hạ Hi bày là đĩa được mang lên cho khách, động vào chút là mất đi sự tinh tế rồi, đại trù không dám đụng linh tinh, chỉ đành ngửi một chút, đủ hương vị, thơm nghi ngút, cắn răng phân phó người làm trực tiếp bưng lên nhã gian.
Nhìn sang phía nhà bếp nhỏ, nhìn thấy món thứ hai cũng đã ra lò, bước một bước lớn về phía trước, muốn đi vào nhưng lại nghĩ dù sao sườn kho cũng đã bưng lên rồi, món cá lát đó còn gì là không thể nữa chứ, hơn nữa, tay nghề của Hạ Hi hắn cũng yên tâm, liền quay người trở về nhà bếp lớn.
Trong nhã gian, đã liên tục bưng lên một vài món, Phong gia ngồi đó không hề có hành động gì, không hề có ý định động đũa.
Chưởng quầy đứng ở một bên, trán đổ những giọt mồ hôi, tính tình của vị gia này vẫn là không thay đổi, vẫn là khó hầu hạ, suy nghĩ một hồi, mở miệng nói: “Phong gia, thịt gấu hôm nay vẫn phải đợi thêm lúc nữa mới lên được, hay là người thử những món ở đây trước?”
Phong gia liếc mắt qua, chưởng quầy liền giật mình như toát mồ hôi hột, lập tức không dám mở miệng nữa.
Không khí trong phòng im lặng như chết.
Người làm bưng món ăn lên nhẹ nhàng gõ cửa, chưởng quầy giống như được giải thoát liền nhanh chóng đi mở cửa.
Người làm cẩn thận bước vào, cung kính đặt món ăn lên bàn, không dám thở mạnh mà lùi người quay về.
Chưởng quầy đóng cửa lại, quay người, môi hơi động một chút, muốn nói gì đó nhưng lại nghĩ đến ánh mắt của Phong gia, lập tức lại im miệng, đứng bên cạnh trán toát mồ hôi.
Hương thơm bay vào mũi, là trước đây chưa từng có, Phong gia cuối cùng ngước mắt, nhìn vào món ăn mới lên, chưa từng thấy qua, lên tiếng: “Đây là món gì?”
Giọng hắn không cao nhưng mang theo áp lực, thân thể chưởng quầy lập tức căng thẳng, sau đó là liên tiếp những giọt mồ hôi chảy ra trên khắp người làm y phục bên trong của hắn ướt đẫm.
“Là, là, là món, món ăn, mà tửu lầu, tửu lầu mới ra.”
“Hửm?”
Lông mày của Phong gia động một chút, phát ra một âm thanh nhỏ.
Chưởng quầy chỉ cảm thấy đầu gối mềm nhũn, môi không nhịn được mà run rẩy: “Là, là sườn kho.”
Vừa nói xong, không khí trong phòng lại trở nên yên tĩnh như chết lặng.
Hai hộ vệ theo bên mình Phong gia đều cúi thấp đầu, trong lòng thầm mắng chưởng quầy, thế mà dám đem đồ cho chó ăn bưng lên cho gia, tửu lầu của bọn họ ngày mai có lẽ sẽ không mở cửa nữa rồi.
Một tiếng động nhỏ truyền tới tai, hai tên hộ vệ cúi đầu nhìn nhau một cái, trong mắt đầy sự kinh ngạc, gia, ngài ấy, không phải là… đồng thời ngẩng đầu lên, thấy cảnh mà làm cho họ trợn tròn mắt, gia của bọn họ thế mà, thế mà, thế mà gắp một miếng sườn, sau đó, sau đó đưa lên miệng.
“Gia!”
Một tên hộ vệ vội vàng ngăn cản: “Cái này ăn không được.”
Phong gia dường như không nghe thấy vậy, đem sườn đưa lên miệng, nhẹ nhàng, chậm rãi, tư thái ưu nhã cắn một miếng, hương vị nồng đậm vào miệng, lập tức đưa đến sự thèm ăn của hắn.
Lại cắn thêm một miếng, thêm miếng nữa, tiếp tục một miếng nữa,… từ từ ăn hết một miếng sườn, nhưng dường như vẫn chưa thỏa mãn, đũa lại đưa tới.
Hộ vệ mở miệng ngăn cản lúc này đã kinh ngạc đến chết lặng, chưởng quầy cũng ngơ ngác nhìn chằm chằm người đang ngồi ăn.
Lại một lần nữa ưu nhã mà ăn xong một miếng sườn, đưa đũa gắp miếng thứ ba, Phong gia mở miệng.
“Sao vậy, ngươi cũng muốn ăn?”
Chưởng quầy lúc này mới phản ứng lại, vội vàng cúi đầu, “Phong gia nói đùa rồi, đây là đặc biệt làm cho ngài, tiểu nhân làm gì có tư cách ăn.”
Tiếng gõ cửa lại nhẹ nhàng vang lên, chưởng quầy lại nhanh chóng quay người mở cửa, người làm bưng đồ ăn đi vào, một đĩa cá luộc thái lát đầy ú ụ, vị cay nồng lan tỏa khắp nhã gian.
Tay Phong gia đang gắp sườn liền dừng lại, mặt không đổi sắc mà thu lại, nhìn chằm chằm vào ớt đang tỏa ra hương vị cay nồng ở phía trên, lên tiếng: “Các người đều lui xuống đi!”
Chưởng quầy liền vội vàng cúi người: “Phong gia, ngài dùng thong thả.”
Lùi người bước ra ngoài.
Nhẹ nhàng đóng cửa nhã gian lại, chưởng quầy dựa vào gần cửa, thở phào một hơi, mồ hôi trên trán từng giọt rơi xuống y phục của hắn. Nhấc tay áo lên, lau sạch lại rồi mới đứng thẳng lên.
Bên trong muốn thêm một ít cơm trắng rồi há cảo chiên mới được bưng lên.
“Phong gia, đây là món chính, há cảo chiên.”
Chưởng quầy vừa nói xong, nhã gian lại rơi vào tĩnh lặng.
Chưởng quầy không dám ngẩng đầu, đặt đĩa há cảo lên bàn rồi nhanh chóng lui ra ngoài.
Chưởng quầy không có mặt, đấu gia thịt gấu không tiến hành được, nhiều người khách đã mất kiên nhẫn, lớn tiếng lên giọng đốc thúc.
Chưởng quầy nào dám rời khỏi chỗ này, chỉ đành phân phó người làm xuống dưới truyền lời, nói vẫn còn một khắc nữa thịt gấu mới ra lò, để khách tới chờ thêm chút nữa.
Những tiếng hét lớn dưới lầu lúc này mới giảm đi.
Cửa nhã gian mở ra, chưởng quầy lập đứng thẳng người.
Phong gia bước ra, xuống lầu, một hộ vệ theo sau, một hộ vệ khác dừng lại trước mặt chưởng quầy, đưa cho chưởng quầy một tờ ngân phiếu trăm lượng: “Món ăn hôm nay không tệ, phần còn lại là gia thưởng cho.”