Trụ Tử gật đầu: “Ngày mai ta lên huyện thành sớm một chút.”
Kỳ Nhi bước nhanh tới, vén vạt áo của mình lên, đem tay của Hạ Hy quấn chặt vào trong đó.
Hạ Hy đưa một tay ra sờ lên đầu cậu: “Đi thôi, chúng ta về nhà.”
Bốn người quay về thôn, hẹn xong thời gian ngày mai lên huyện, vợ chồng Trụ Tử xách xô nước chứa đầy cá về nhà, hai mẹ con Hạ Hy cũng quay về sân nhà mình.
Vừa bước vào cửa liền cảm thấy có gì đó không ổn lắm, những viên gạch xanh vốn dĩ đã chặn gần hết cửa nguyệt môn nhưng bây giờ chỉ còn cao hơn thắt lưng một chút, nhìn thấy ánh đèn mờ nhạt từ bên đó, Hạ Hy không thèm để ý đến, cùng với Kỳ Nhi đi thẳng vào nhà rồi đóng sầm cửa lại.
Người phụ vẫn luôn dỏng tai lên lắng nghe động tĩnh ở bên này, nghe thấy tiếng đóng cửa thì biết là bọn họ đã về, liền lén thở phào nhẹ nhõm.
Bên trong ngôi nhà tối đen như mực.
“Kỳ Nhi, đèn dầu ở đâu?”
Hạ Hy hỏi.
Giọng nói trầm thấp của Kỳ Nhi vang lên trong ngôi nhà: “Mẹ, chúng ta không có đèn dầu.”
Nắm chặt lấy tay của Kỳ Nhi, Hạ Hy thấp giọng chửi rủa. Lúc nãy nàng ở trên mặt băng hơi lâu, y phục đều ướt hết rồi, không có đèn làm sao tìm y phục để thay.
“Mẹ, mẹ đứng yên, Kỳ Nhi đi tìm y phục cho mẹ.”
Kỳ Nhi sớm đã nhận ra y phục của nàng đã ướt hết rồi, vừa nói xong liền đi vào phòng với bộ dáng quen thuộc. Hạ Hy nhắm mắt, đè nén lửa giận trong lòng, đi theo cậu vào trong nhà.
Kỳ Nhi mò mẫm đến phía trước một cái tủ, mở ra, từ bên trong lấy ra một gói đồ, quay người đưa cho Hạ Hy: “Mẹ, y phục của người đều ở trong đó, con ra ngoài trước, mẹ thay xong thì gọi con.”
“Không cần.”
Hạ Hy tóm lấy Kỳ Nhi nói: “Con cũng lạnh cóng rồi, lên giường nằm trước đi.”
Kỳ Nhi do dự một hồi, sau đó ngoan ngoãn leo lên giường, nhanh chóng cởi áo khoác, nằm úp mặt vào trong, còn dùng chăn bông che lên đầu của mình, trong chăn vang lên giọng nói nghèn nghẹn: “Mẹ, con nằm xuống rồi, mẹ thay đồ đi.”
Hạ Hy cười thầm, trong túi đồ tuỳ ý lấy ra một bộ y phục ném sang một bên, sau đó cởi áo khoác của mình, leo lên giường, ôm Kỳ Nhi vào lòng.
Cơ thể Kỳ Nhi đột nhiên cứng đờ, không dám cử động, trên miệng nở một nụ cười thật tươi.
……
Sáng sớm hôm sau, Hạ Hy đột nhiên tỉnh giấc khi trong sân có tiếng bước chân truyền đến.
Tiếng bước chân dừng ở cửa, ngoài cửa vang lên giọng của Lan Nhi: “Tẩu tử, tẩu đã dậy chưa?”
Nàng thấp giọng sợ người ở sân bên kia nghe thấy, Hạ Hy tối hôm qua đã nói với hai người, việc bắt cá không được để ai trong thôn biết, nhất là mẹ chồng của nàng.
Hạ Hy thấp giọng trả lời: “Đã dậy rồi, đợi ta một chút.”
Kỳ Nhi cũng mở mắt ra, nhanh chóng ngồi dậy, vội vàng mặc áo khoác.
Hạ Hy cũng đã sửa soạn xong, hai mẹ con bước ra khỏi phòng.
Trời còn chưa sáng, bên ngoài rất lạnh, Lan Nhi nhẹ nhàng nói: “Tẩu tử, chúng ta phải đi sớm một chút mới có thể tìm được chỗ ngồi tốt ở trên chợ.”
Hạ Hy gật đầu, “Đi thôi!”
Trụ Tử đợi ở bên ngoài sân, xách theo hai thùng đựng cá, nhìn thấy ba người đi ra, ngẩng đầu sải bước ra khỏi thôn.
Trên đường đi, Trụ Tử và Lan Nhi thay phiên nhau xách thùng, Hạ Hy cũng muốn xách nhưng bị hai người từ chối, đi bộ hơn một canh giờ mới lên đến huyện thành.
Chợ đã có không ít người, Trụ Tử chọn một vị trí tốt, đặt thùng nước xuống, lau mồ hôi trên trán.
Những người bày hàng bên cạnh thấy họ bán cá tươi liền xúm lại xem, bàn tán nghị luận đầy kinh ngạc. Thời tiết như này ít khi có thể thấy được cá to như thế.
Trụ Tử và Lan Nhi đứng ở phía trước thùng, trên mặt nở nụ cười, Lan Nhi nhân cơ hội gọi mời, “Mọi người mau xem, cá của chúng tôi vẫn còn đang nhảy nhót, còn rất tươi, vừa mới được bắt lên, một trăm văn tiền một con.”
Vừa nói xong, mọi người vây quanh xem liền giải tán rất nhanh, họ cũng là đến để bán đồ, đừng nói là một trăm văn, mười văn cũng không có.
Lan Nhi thở phào nhẹ nhõm, biết những người này mua không nổi, nhưng họ đứng chắn trước thùng cá thì nàng cũng không dễ buôn bán.
Hạ Hy thấy điều này nàng cũng yên tâm hơn, nói: “Hai người ở đây trước, ta đi xung quanh một vòng.”
Bây giờ vẫn còn sớm, trong chợ cũng chưa có quá nhiều người, Lan Nhi gật đầu: “Tẩu tử đi đi, ở đây có muội với Trụ Tử là được rồi.”
Hạ Hy dẫn Kỳ Nhi chậm rãi đi dạo.
Lớn đến từng này, Kỳ Nhi chưa bao giờ ra khỏi thôn Nguỵ gia, thấy chợ rất náo nhiệt, đôi mắt nhìn ngó khắp nơi, nhìn chỗ này một chút rồi lại nhìn sang chỗ khác, thứ gì cũng cảm thấy rất mới mẻ.
Một luồng hương thơm đưa tới, Kỳ Nhi khịt mũi, tay vô thức sờ lên bụng, nhìn về phía hương thơm phát ra.
Ông chủ đang gọi mời một cách rất nhiệt tình: “Bánh nướng, bánh nướng rất thơm, một văn tiền một chiếc!”
Nuốt nước miếng, Kỳ Nhi quay đầu lại, không nhìn quầy bán bánh nướng nữa.
Hạ Hy biết cậu đói rồi, suy nghĩ một lúc, nàng mỉm cười nắm tay Kỳ Nhi đến trước quầy bán bánh.
“Ông chủ…”
Người bán bánh mắt sáng lên, “Vị cô nương này, mua bánh nướng sao? Mua mấy chiếc?”
“Hài tử trong nhà đói rồi, muốn mua cho cậu bé chiếc bánh nướng, nhưng ta ra ngoài để bán cá nên trên người không mang theo tiền, thúc có thể cho tôi một chiếc bánh nướng, đợi cá bán được rồi ta sẽ qua đưa tiền cho thúc.”
Nói xong, nàng quay người chỉ về phía hàng bán cá nhà mình, “Chính là ở đó, thúc yên tâm, ta chắc chắn sẽ không chạy.”
Nụ cười của người bán bánh đột nhiên ngừng lại, vốn dĩ nhìn cách ăn mặc của Hạ Hy không giống như người nhà nghèo, còn nghĩ rằng là một vị khách lớn, có thể mua bánh nướng nhiều hơn chút. Không ngờ là lại là người đến xin, ông mở quầy ở đây đã mấy năm rồi, chưa từng gặp phải chuyện như vậy. Nếu như là người khác, ông đã sớm mắng cho vài câu: Không có tiền còn đòi ăn bánh nướng, ông cũng đâu phải là người làm việc thiện, không đưa tiền thì không được.
Nhưng nhìn Hạ Hy, những lời mắng chửi người khác ông lại không nói ra được.
Cách ăn mặc của nàng không những khác với những gia đình nông gia khác mà cách cư xử và phong thái của nàng cũng khác với họ. Nàng đứng đó, trên mặt nở nụ cười, thần sắc tự nhiên, không hề thấy tự ti vì không mang tiền mà đến xin, cũng không hề bởi vì ông không trả lời ngay mà cảm thấy ngại ngùng.
Tâm tư liền thay đổi, tay ông vô thức hành động, nhanh chóng gói hai chiếc bánh nướng đưa cho nàng, “Ta sẽ ở đây đến khi chợ tan hoàn toàn, cô nương có thể đến bất cứ lúc nào.”
“Cảm ơn ông chủ.”
Hạ Hy đưa tay nhận lấy, cảm ơn xong liền đưa bánh nướng cho Kỳ Nhi, nói: “Con ăn một cái, đem sang cho Trụ Tử thúc và Lan Nhi thẩm một cái.”
Đôi mắt Kỳ Nhi sáng lên, cậu chỉ nhận lấy một cái, chạy thật nhanh đưa sang cho hai người rồi nhanh chóng quay lại, mặt đỏ bừng. Hạ Hy đưa bánh nướng trong tay cho cậu, một lần nữa cảm ơn ông chủ, rồi dẫn cậu đi về phía trước.
Mọi người không khỏi nhìn sang, thấy Kỳ Nhi đang giơ cao bánh nướng, Hạ Hy cúi xuống cắn một miếng, Kỳ Nhi mới thu tay lại.
Đưa bánh nướng lên miệng cắn một miếng, một giọng nói vui vẻ không rõ ràng truyền đến: “Mẹ, bánh nướng này thật là ngon!”