Ta ngồi trên giường ngẩn người, trộm ngắm liếc mắt một cái tiểu tư đứng yên một bên. Khuôn mặt nhỏ nhắn mi thanh tú mục, tương lai có thể cũng khó trốn một kiếp. Lại liếc ngắm một cái cái cửa đóng chặt, mơ hồ có thể thấy được hai bóng người mơ hồ. Ai thán một tiếng.
Xuống giường đi đến bên cạnh bàn, cầm lấy một cái chén sứ thanh hoa, chuẩn bị châm trà, lại bị một đôi tay ngăn trở. Ta ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn hắn. Không thể uống nước?
Tiểu tư kia hướng ta nhe răng cười, nói: “Công tử, Tiểu Kì là tới hầu hạ công tử, về sau có chuyện gì, cứ phân phó Tiểu Kì đến làm đi!”
Nói xong tiếp nhận chén trà trong tay ta, thuần thục rót đầy chén trà cho ta.
“A, cám ơn.” Ta lúc này quả nhiên là thụ sủng nhược kinh, lần đầu tiên được người hầu hạ a!
“Công tử không cần nói lời cảm tạ, đây đều là thuộc bổn phận của Tiểu Kì.” Tiểu Kì lại cười, “Công tử có đói bụng không? Bây giờ còn không tới giờ cơm trưa, ta đi lấy cho công tử một ít điểm tâm nha?”
“A, không, không cần.” Ta vội vàng kéo ống tay áo hắn.”Tâm sự với ta đi!”
“Hảo. Công tử muốn tán gẫu cái gì?”
“Ân......” Ta thưởng thức chén trà trong tay, “Tiểu Kì, ngươi là như thế nào đi vào nơi này mà?”
“Nga. Ta ban đầu đến Tuyên thành tìm nơi nương tựa thân, sau lại không tìm được người, lưu lạc đầu đường, là Thôi tổng quản hảo tâm thu ta.” Ánh mắt đơn thuần tràn đầy tôn kính.
Cái gì hảo tâm? Rõ ràng là có mưu đồ!
“Nga? Vậy ngươi không nghĩ rời đi nơi này sao?”
“Công tử, vì cái gì phải rời khỏi nơi này mà?” Tiểu Kì mở to hai mắt, vẻ mặt nghi vấn.”Nơi này mọi người tốt lắm a! Hơn nữa có ăn có ở. Công tử muốn rời đi nơi này sao?”
Khụ! Đề tài mẫn cảm...... Ta không thể không hoài nghi Tiểu Kì. Lòng người cách cái bụng, ta chẳng lẽ quên giáo huấn cách đây không lâu sao?
“Nghĩ thì sao? Không nghĩ thì sao? Cũng không sao cả. Cha mẹ đều mất ta còn cái gì lưu luyến?”
Thực xin lỗi cha mẹ, hiện tại ta hàng đầu phải làm là khiến bọn họ mất cảnh giác đối với ta.
“Thực xin lỗi, công tử.” Tiểu Kì cúi đầu.
“Không có việc gì, không nói chuyện này. Nói cho ta chuyện ‘ Đào Hoa Nguyên ’ này đi!” Ta mỉm cười.
“Hảo.”
Hóa ra là, Đào Hoa Nguyên là thanh lâu lớn nhất Tuyên thành. Chẳng những có tiểu quan, cũng có kỹ nữ, phân ở Đông sương cùng Tây sương. Đào Hoa Nguyên có hai vị quản sự, một vị là Đào phu nhân, cũng chính là tú bà, một vị khác là Thôi tổng quản. Đào phu nhân phụ trách việc bên trong Đào Hoa Nguyên, mà Thôi tổng quản lo tài chính thu chi cùng bố trí người làm. Người trong Đào Hoa Nguyên trên cơ bản chỉ có hai họ ——”Hoa”, “Đào”, tiểu tư hay hộ vệ là không có họ. Làm bình thường chỉ là họ “Hoa”, chỉ có tài sắc vẹn toàn nổi tiếng mới có thể được ban họ “Đào”. Hiện tại, Đào Hoa Nguyên có bốn “Đào” công tử, Đào Tầm, Đào Dật, Đào Kì, Đào Ngạn. Năm “Đào” cô nương, Đào Liên, Đào Nhan, Đào Mạt, Đào Âm, Đào Y. Trong đó đặc biệt Đào Tầm thiện cầm, Đào Dật thiện kì, Đào Kì thiện thư, Đào Ngạn thiện họa, Đào Liên, Đào Nhan thiện vũ, Đào Âm thiện ca, Đào Y thiện tỳ bà, Đào Mạt thiện thi từ. Đương nhiệm hoa khôi, là Đào Tầm cùng Đào Liên.
Khụ cái thanh lâu này thật đúng là đặc biệt, không chỉ làm hai dạng khác biệt, chế độ bên trong cũng đặc sắc. Trách không được có thể trở thành thanh lâu lớn nhất.
Lại hỏi Tiểu Kì một ít chuyện lảm nhảm. Làm ta kinh ngạc chính là, Tiểu Kì chuyện tán nhảm ngoài ý muốn cũng nói ra, hơn nữa bộ dáng nhân duyên vô cùng tốt. Bội phục a bội phục!