• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nằm trên giường, Trầm Mặc lại một lần nữa không thể khống chế nhớ tới tiểu tiểu thiên hạ kia.

Y là con trai của Trầm Mặc hắn, hắn có con trai rồi... Mặc kệ là đứa nhỏ ai sinh cho hắn, y thủy chung vẫn là cốt nhục của hắn, có huyết thống ràng buộc với hắn. Mỗi lần tưởng tượng đến nơi đây, Trầm Mặc luôn cảm thấy được tâm ấm áp, thực phong phú, giống như cảm giác gọi là “Hạnh phúc” trong truyền thuyết ấy.

Nhớ rõ lần đó bị cừu gia đuổi giết, hắn chạy trốn tới một chỗ núi rừng ngoài Tuyên Thành. Ngay khi hắn thở hổn hển, một con hổ màu trắng bỗng nhiên xuất hiện trước mặt, hắn thầm nghĩ một tiếng “Không xong”, nghĩ là huyết tinh khí trên người mình đã hấp dẫn nó. Nhưng con hổ kia chỉ nghiêng đầu, cũng không tấn công hắn. Hắn nhẹ nhàng thở ra, thả lỏng, nhắm mắt nghỉ ngơi. Không nghĩ tới con hổ kia đột nhiên gầm một tiếng, tiếp theo, y xuất hiện.

Đồng âm mềm nhu nhu từ xa tới gần, chỉ nghe thôi cũng có thể tưởng tượng chủ nhân thanh âm này là đáng yêu đến cỡ nào. Hắn vẫn từ từ nhắm hai mắt.

Đứa nhỏ kia gọi “Tiểu Bạch Tiểu Bạch”, giống như đang nói chuyện với con hổ, thật là đáng yêu.

Thanh âm đột nhiên dừng lại, chắc là đã phát hiện ra hắn, hắn mở to mắt. Ấn tượng đầu tiên đó là kinh diễm, đây là một tiểu hài tử phấn điêu ngọc trác [như tạc từ ngọc], nhìn như tiểu tiên đồng. Đôi mắt thật to tròn tròn, giống như ngọc lưu ly đen lấp lánh. Lông mi cong mà thật dài, khi nháy mắt giống như hai tiểu xoát tử [loại bàn chải dạng cánh quạt], đáng yêu cực kỳ. Dưới cái mũi nhỏ mà cao, là hai cánh môi kiều diễm ướt át, thực khiến người ta muốn phạm tội.Hai má phấn nộn bởi vì vừa mới chạy nhanh mà hơi hơi hồng nhuận, làm cho người ta nhịn không được muốn cắn một cái. Tiểu hài tử đáng yêu nhìn thấy hắn lại thoáng dừng một chút, biểu tình ngơ ngác kia làm cho hắn cười thầm trong lòng.

Không chút do dự, hắn đáp ứng cùng y về nhà. Nhìn y tay chân vụng về thay hắn băng bó vết thương, trong đôi mắt thật to tròn tròn lộ ra thần sắc lo lắng, lại bởi vì băng bó loạn thất bát tao mà xấu hổ ngây ngô cười với hắn. Thật sự là đáng yêu cực kỳ, dựa theo cách nói của y, hắn nhịn không được “đùa giỡn” chút chút với y.

Khi biết y là con của hắn, trong lòng lại trào ra kinh hỉ, hắn biết, hắn thích đứa nhỏ này đến mức nào. Nhưng mà thời gian không đợi ai cả, đã kéo rất lâu, hắn vẫn không thể không rời đi y, đến tham dự lễ tang của Đại ca. Vốn là có thể mang y theo, nhưng không biết vì cái gì, hắn vẫn không muốn để cho người khác biết sự tồn tại của y.

Trầm Mặc trở mình, nhìn ánh trăng nhu hòa ngoài cửa sổ, nghĩ đứa nhỏ kia cũng đang ngắm ánh trăng này, gợi lên một nụ cười, bình yên ngủ.

Ngày hôm sau sớm rời giường, qua loa ăn điểm tâm, lên ngựa, ra đi.

Vì để sớm trở lại bên đứa nhỏ kia, Trầm Mặc không khỏi đẩy nhanh tốc độ hơn.

Một đường ra roi thúc ngựa, rốt cục hoàng hôn ngày thứ tư, chạy tới Vạn Đăng trấn, Trầm gia.

Nhìn thấy màu trắng trước mắt, Trầm Mặc không khỏi thở dài một tiếng.

Đại ca ban đầu buôn bán đèn ***g, bởi vì vật mĩ giới liêm [vật đẹp giá thấp], rất là được hoan nghênh, gia nghiệp càng làm càng lớn. Như nguyện cưới tài nữ nổi danh trong trấn vào nhà, đáng tiếc bụng Đại tẩu chịu thua kém, vẫn không có đứa nhỏ. Bất đắc dĩ, Đại ca lại cưới hai phòng thiếp. Không lâu, Nhị di sinh ra một nam hài, cả nhà mừng rỡ. Sau lại, nghe nói Đại tẩu cùng Tam di trước sau sinh hai nam hài, đáng tiếc Đại tẩu khó sanh qua đời. Về sau, Tam di bệnh rất nặng, đau đớn chống chọi nửa năm, vẫn là chết. Cả nhà còn chưa lấy lại tinh thần từ đau xót, vài ngày trước, đăng lung phường [xưởng làm đèn ***g] trong nhà đột nhiên cháy, Đại ca bị thiêu sống bên trong...

Được gia đinh chỉ dẫn, Trầm Mặc đi vào linh đường.

Khí tức bi thương tràn ra. Trầm Mặc lặng lẽ thắp hương, cúi đầu, hết thảy làm xong, nhìn tẩu tẩu đứng thẳng một bên khóc lê hoa đái vũ nhẹ giọng an ủi một trận. Đợi hạ nhân dọn dẹp linh đường, mấy người di chuyển đến đại đường ngồi xuống.

“Tứ đệ thật vất vả trở về, cần phải ở thêm mấy ngày nữa đó.” Thay đổi đồ tang, phụ nhân một thân tố y [trắng thuần] mỉm cười nói.

“Này...” Trầm Mặc có chút chần chờ, hắn ban đầu nghĩ muốn lập tức trở về.

“Tứ đệ không tiện?”

“... Quả thật.”

“Qua vài ngày nữa chính là Vạn đăng tiết mỗi năm một lần, Tứ đệ cũng không nên bỏ lỡ.”

“Tẩu tẩu ——”

“Được rồi được rồi, cứ như vậy đi!” Phụ nhân cười cười giải quyết dứt khoát, sau đó hướng một bên vẫy tay, ý bảo ba thiếu niên tiến đến.

“Yên Dịch, Yên Thanh, Yên Lam, lại đây, bái kiến Tứ thúc của các ngươi đi.”

“Yên Dịch [Yên Thanh, Yên Lam] tham kiến Tứ thúc.” Ba thiếu niên quy củ đứng thành một hàng, hành lễ.

Tự biết hiện tại là không có đường thương lượng, vẫn là từ từ thôi. Trầm Mặc đem ánh mắt chuyển hướng đến ba thiếu niên đứng trước mặt.

“Đây là Yên Dịch a! Ha hả, nhiêu tuổi rồi? Nhiều năm không thấy, lớn lên cao như vậy. Mới trước đây ta còn từng ôm ngươi mà!”

“Hồi Tứ thúc, Yên Dịch năm nay mười lăm.”

Trầm Yên Dịch vóc dáng cao nhất, da thịt màu đồng xinh đẹp, tràn ngập hương vị mặt trời, gương mặt đoan chính, đặc biệt nhất là đôi mắt sắc bén, làm cho người ta có một chút cảm giác áp bách.

“Đây là Yên Thanh? Ánh mắt giống nương ngươi, đọc sách thế nào?”

“Hồi Tứ thúc, sang năm chuẩn bị khảo khoa cử.”

Trầm Yên Thanh thấp nhất trong ba người, y phục bạch sam, toàn thân tản ra phong độ của người trí thức nồng hậu, một đôi mắt hoa đào khiêu khích hơn nữa khiến người khác chú mục, cùng vẻ mặt bình bình hình thành một sự kết hợp kỳ diệu.

“Đôi mắt Yên Lam rất giống Đại ca a! Về sau phải cùng các ca ca học tập nhiều hơn, biết không?”

“Dạ, Tứ thúc.”

Trầm Yên Lam so với Yên Thanh cao hơn một ít, gương mặt tái nhợt, mắt phượng hẹp dài, đôi mắt ngọc lưu ly đen phảng phất tinh thuần, thanh âm trong trẻo, làm cho người ta liên tưởng phiến lá kết sương của một sớm đầu đông.

Trầm Mặc làm trưởng bối, còn nói chút phát biểu đường hoàng, tiếp theo trên bàn cơm lại một trận hàn huyên, nói một chút hiểu biết ở bên ngoài, nói xong thấy sắc trời không còn sớm, liền đều tự trở về phòng nghỉ tạm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK