Ta nhíu mày, nhìn về phía Trữ Viễn.
Hai cô gái rất là hoạt bát, lập tức tự giới thiệu.
Bên trái, “Ta gọi là Mạt Hạ.”
Bên phải, “Ta gọi là Thu Sơ.”
Bên trái, “Ta sinh vào cuối hè.”
Bên phải, “Ta sinh vào đầu thu.”
Sau đó cả hai đồng loạt hướng ta cùng phụ thân nhếch miệng cười, hai hàm răng trắng lấp lánh.
Đối với hai tiểu hài nhi xa lạ nhiệt tình dào dạt khuôn mặt tươi cười, ta có chút không biết làm sao, đành phải giật nhẹ khóe miệng, đem hết thảy giao cho phụ thân về phương diện xã giao tốt hơn ta nhiều lắm. Cũng không nghĩ tới, phụ thân cùng các nàng tán gẫu cũng thật hợp ý, một bộ dáng rất quen thuộc.
Ta hồ nghi quay qua quay lại, lựa chọn nghệ thuật hành vi cao nhã trầm mặc là vàng.
Phụ thân quay đầu, vỗ vỗ đầu ta, ở bên tai ta nhẹ giọng nói: “Chuyện Vô Môn, các nàng cũng có một phần.”
Ta cả kinh, giương mắt nhìn nhìn hai tiểu cô nương đang làm nũng với Trữ Viễn, khó có thể tưởng tượng.
Chẳng lẽ......
“Các nàng cũng là yêu?”
Phụ thân còn chưa kịp trả lời, liền bị một tiếng “Liên ca ca” cắt ngang.
Ta ngẩng đầu nhìn qua.
Thu Sơ ngọt ngào cười với ta, từ trên đùi Trữ Viễn nhảy xuống, chạy đến bên người ta, nhón chân, ở bên tai ta cười nói: “Đúng rồi! Ta cùng Mạt Hạ là yêu nha!”
Nói xong giễu cợt một chút ta biểu tình ngốc lăng, lại tung tăng tung tăng chạy đến bên Trữ Viễn.
Ta cười khổ. Có một loại cảm giác bị tiểu quỷ đùa giỡn, tuy rằng ta biết các nàng khẳng định đã mấy chục thậm chí mấy trăm năm tuổi, bất quá bề ngoài tiểu cô nương vẫn thực có thể ảnh hưởng đến người khác.
Phụ thân sờ sờ đầu của ta an ủi.
Đơn giản ăn xong cơm, chúng ta một hàng lại mua một ít vật phẩm ở thành Tô Châu, liền đi ra cửa nam, hướng về Vọng Thủy cư của phụ thân xuất phát.
Theo phụ thân nói, vốn nơi hắn ở không có tên, sau càng ngày càng nhiều người tới cửa nhờ khám bệnh, thật vất vả vượt qua trận pháp cổ quái, lại phát hiện Thiên Diện Độc Y họ tân tân khổ khổ tìm lại thường xuyên không ở nhà, đợi cho tới tóc bạc cũng không thấy trở về. Ngày qua ngày, người giang hồ liền gọi nó là Vọng Thủy cư, ý nói mỏi mắt chờ mong.
Vọng Thủy cư ở một chỗ sâu trong núi rừng ngoài thành Tô Châu, gần đó còn có một hồ nước thiên nhiên, không lớn, nhưng cũng liếc mắt một cái không nhìn thấy bên kia.
Ta bám sát theo phụ thân, đi vào trận pháp bọn họ bố trí trong rừng, bảy quẹo tám rẽ, còn chưa chờ ta phản ứng lại, Vọng Thủy cư liền xuất hiện ở trước mắt. Đang bước qua, lại bị phụ thân giữ chặt, quẹo vào phía bên trái.
Ta quay đầu lại nhìn nhìn, không hiểu.
“Đó là ảo ảnh, Vọng Thủy cư chân chính ở trong này.” Phụ thân hợp thời giải đáp nghi vấn của ta.
Ta lè lưỡi, không khỏi mắt nổi sao, sùng bái nhìn phụ thân.
Phụ thân cười cười, lại xoa xoa tóc ta.
Chúng ta lại rẽ vài vòng, rốt cục, tới Vọng Thủy cư. Khiến kẻ khác trước mắt sáng ngời chính là, chung quanh Vọng Thủy cư là một vòng hàng rào, ở trên đó đầy bạch phu nhân, thướt tha nhiều vẻ, hương thơm tứ phía. Vừa thấy đã biết là kiệt tác của Trữ Viễn rồi.
Hít một cái, ta không khỏi lắc đầu. Nơi này, núi sâu rừng già, đi vào mệt chết khiếp, không bao giờ ra ngoài nữa đâu. [Gin: lười quá Liên Nhi a, bất quá là ta ta cũng không đi =3=]
“Phụ thân, sao lại xây nhà ở cái nơi bí ẩn như vậy a? Mệt mỏi quá a!”
“Trên giang hồ thị thị phi phi, rời xa một ít thì tốt hơn.”
“Nga” một tiếng, ta cả người dán vào người phụ thân, không muốn dùng sức nữa.
“Liên ca ca thật là lười a!”
“Đúng vậy đúng vậy!”
Hai tiểu cô nương lại bắt đầu líu ríu.
Mặc kệ các nàng, ta nhìn phụ thân làm nũng: “Phụ thân, cõng ta hoặc là bế ta, chọn một cái đi!”
Phụ thân sủng nịch xoa bóp hai má của ta, ngồi xuống bế ta dậy, đi vào Vọng Thủy cư.