“Vậy Ngưu Lang mà?” Còn nhớ rõ ta hỏi cái này, vẻ mặt mẫu thân rất đáng yêu.
Ha hả, sau đó Ngưu Lang làm hoàng tử đã đến, lừa gạt cô bé lọ lem chạy đi...... [ Lâu [ thần tình hắc tuyến ]: ta như thế nào có đứa con như ngươi! Liên: đây là phúc khí của ngài, xem ta câu rùa kim quy cho ngài nè ]
“Đại thúc, ngươi tên gì?” Ta ngồi ở bên giường, thật cẩn thận băng bó vết thương cho nam tử tuấn mỹ này.
Mĩ nam phong đạm vân khinh liếc ta một cái, nói: “Trầm Mặc.”
“Quên đi, tiểu huynh đệ, vẫn là ta tự làm đi.” Mĩ nam rốt cục xem không nổi, muốn tự mình xử lý vết thương.
Nhìn băng vải bị ta làm cho loạn thất bát tao, ta mím mím cái miệng nhỏ nhắn, bất đắc dĩ gật đầu.
Mĩ nam cười cười, như mộc xuân phong a như mộc xuân phong
“Tiểu huynh đệ, ngươi tên gì?”
“Nguyệt Sâm Liên.”
“Trong nhà chỉ một mình ngươi ở sao?”
“Ta ở với nương.” Ta ngồi ở một bên, tận lực làm bảo bảo ngoan hiền.
Trầm Mặc ánh mắt tối sầm, nhắm hai mắt lại.
Làm sao vậy? Bị ta làm gì mà xúc động thương tâm? Nhưng mà...... A nha a nha, thiệt là đẹp mắt nha!
“Nương ngươi đâu? Sao chỉ mình ngươi ở nhà?”
“Nương ta vào thành làm việc, buổi sáng ngày mai có thể trở về.”
Trong phòng đột nhiên lặng im.
A nha, phải cái gì a...... 555, ta rốt cuộc đang khẩn trương cái gì??
“A! Ngươi đói không? Muốn tẩy...... Ách, tắm rửa không? Ta đi chuẩn bị cho ngươi!” Ta nhảy xuống giường, chuẩn bị chạy ra ngoài.
“Không cần......”
Bàn tay to của hắn duỗi ra, dễ dàng bắt được tay ta, sau đó, thân mình nhỏ nhắn của ta ngã cả vào ngực hắn.
“Ngô!” Hắn kêu lên một tiếng đau đớn, nắm tay của ta thật chặt.
“Ngươi thế nào? Có phải đụng đến vết thương của ngươi không?” Ta kích động muốn xoay người.
“Không cần...... nhúc nhích.” Hắn kê đầu trên vai ta, thở phì phò.”Tiểu đông tây, ngươi...... muốn ta chết một lần nữa sao?”
Hơi thở hắn nóng rực ngay bên tai ta, hắn thở dốc như có như không phun ở cổ ta. Ta có thể cảm giác được cơ thể của ta đang run rẩy rất nhỏ.
Này, này...... Đây là tình huống gì a? [ Lâu: chính là tình huống này a, diễm ngộ mẹ ngươi ta đây an bài cho ngươi ]
Oa oa oa...... Ta hiện tại đang được một siêu cấp cực dễ nhìn ôm! Ta, ta sẽ không chảy máu mũi chớ? 555...... Làm sao bây giờ? Trái tim nhảy thiệt là nhanh hắn sẽ không phát hiện đi? Ta bây giờ còn là một tiểu P hài mà! Này khẳng định không bình thường rồi ngươi thấy ở đâu mà một tiểu hài tử 6 tuổi thấy mĩ nam lại đỏ mặt a?
“Làm sao vậy?” Hắn xoay mặt ta lại. Như là phát hiện tân đại lục ấy, xoa bóp mặt phấn nộn của ta, cười nói: “Tiểu đông tây, sao mặt đỏ?”
“Ngươi, ngươi......” Mặt ta còn nóng hơn.
Hắn buồn cười nhìn ta, “Ta làm sao?”
“Ngươi đùa giỡn ta!”
Mĩ nam sửng sốt một chút, lập tức nở một nụ cười hấp dẫn, “Đùa giỡn? Tiểu đông tây, ngươi xác định ngươi biết ý tứ đùa giỡn sao?”
Vô nghĩa! Ta đương nhiên biết. Nhưng mà ta không thể nói.
Thấy ta trầm mặc, hắn một tay xoa mặt của ta, thanh âm tràn ngập từ tính vang lên bên tai. “Cần ta dạy cho ngươi không?”
Ta cứng ngắc thân mình, không biết nên làm cái gì bây giờ? Vì sao ta cảm thấy tên này đột nhiên biến thành đại sắc lang
“Liên Nhi, ngươi ở đâu?”
Ta cả kinh, lập tức mở miệng đáp: “A, nương —— ta ở trong này.”
Lập tức đẩy con sói ra, chạy ra ngoài.
555...... Nương, ngươi thật đúng là thiên sứ
“Nương ngươi hôm nay sao trở về sớm như vậy?” Ta rót chén trà, đưa cho mẫu thân.
“Hôm nay chỗ mẫu thân làm có chút việc, cho nên sớm trở lại. Còn nữa, nương lo lắng ngươi một mình ở nhà a!”
“Nương, ta nói với ngươi nga hôm nay ta cứu một người trở về —— nương?”
Ta ngẩng đầu, lại thấy nương vẻ mặt sợ ngây người. Làm sao vậy? Ta xoay người.
Con sói ta cứu đứng phía sau ta, nhìn mẫu thân hơi hơi sửng sốt, tiếp theo cười nói: “Mộng Nhi, đã lâu không gặp.”
A?
Mẫu thân ngoéo khóe miệng một cái, “Đúng vậy, đã lâu không gặp.”
A a?
“Nương?” Ta lôi kéo góc áo mẫu thân.
“Liên Nhi, hắn là cha ngươi, Thiên Diện Độc Y —— Trầm Mặc.”
A a a?