“Ta đến tìm nhị vương phi chứ không phải tìm huynh, cần gì thông báo một tiếng?” Lan U Cơ tỏ vẻ giận dỗi trả lời, cố tình bày ra giọng điệu có chút thân thiết, khiến Nam Lăng Tử nghe xong nhướng mày, nghiêm túc tuôn câu: “Ta là chủ ở trong phủ này, huống hồ Lan tướng quân cùng vương phi của ta không hề quen thân, ta càng phải biết để mà tiếp đón người.”
Câu nói truyền qua, thành công để Lan U Cơ thay đổi sắc mặt, nhưng biểu hiện đó do cảm xúc ghen tị tạo nên, trong đầu vô thức hiểu rõ nguyên do Nam Lăng Tử hành động thế này, là vì lo lắng ả sẽ làm gì đó với ái thê chàng.
Nghĩ vậy Lan U Cơ bỗng tức giận, cao giọng nhắc nhở: “Để vương phi của huynh tiếp đãi ta thì có sao đâu, huynh đừng quên rằng lúc ở vách núi, chính ta là người nhảy xuống để vị vương phi nhà huynh không hứng chịu tổn thương!”
Nam Lăng Tử dùng nét mặt bình thường nghe Lan U Cơ nói, lúc lời kia vừa dứt, chàng nâng bước tiến gần, lạnh nhạt cất tiếng: “Lan tướng quân đã nhắc đến chuyện đấy, vậy thì hãy đưa ra điều người muốn, để ta nhân tiện trả lại đoạn ân tình kia.”
“Những gì huynh nợ ta là rất nhiều, còn lâu huynh mới trả hết được.” Lan U Cơ vừa đáp trả vừa hừ nhẹ, hiển nhiên không nguyện ý chia rõ mọi việc cùng Nam Lăng Tử.
Diệu Phương Sinh trông thấy tình cảnh trước mắt, nàng cong môi cười thầm, nếu như Lan U Cơ là người phân chia rõ ràng từng chuyện, sẽ không có tình tiết nữ chính mặt dày theo đuổi nam phụ. Ngay từ lời nói hành động của ả, đã bại lộ hết thảy tính tình, một con người thích dây dưa, làm những việc tựa như hi sinh thân mình mà thực chất để tiện bề khiến người khác chẳng thể dứt khoát với ả, giống bây giờ vậy.
Diệu Phương Sinh dừng lại đoạn suy nghĩ, nàng khẽ khàng bước đến cạnh Nam Lăng Tử, sau nhìn thẳng vào Lan U Cơ, nhếch miệng nói: “Lan tướng quân, ân tình hôm đó ta chưa kịp trả, hôm nay ta tặng người món quà, hy vọng Lan tướng quân có thể nhận tấm lòng này.”
Nàng vừa dứt lời, một gia nhân đi lên, tay cầm khay gỗ, trên khay đặt chiếc túi thơm với hình thêu tinh tế, Lan U Cơ nhìn kĩ hình thêu, đóa hoa ba cánh màu đỏ rực rỡ, có nhị vàng xinh xắn ở giữa, mọi họa tiết kết hợp cùng sắc trắng bên ngoài, trông vô cùng hòa hợp.
Lan U Cơ nheo mắt quan sát, theo sau lời Diệu Phương Sinh chậm chạp phát ra: “Túi thơm này tự tay ta thêu, bên trong còn đựng mấy loại thảo dược có tác dụng làm thư thái tinh thần, Lan tướng quân thấy thích không?”
Vì Nam Lăng Tử đứng bên kia nhìn chăm chú, nên Lan U Cơ không thể tùy ý giống vừa rồi, đành miễn cưỡng cười nhận lấy: “Làm nhị vương phi nhọc lòng rồi, đây rất vừa ý ta.”
Diệu Phương Sinh cũng cười hiền dịu, thành công xóa nhòa tất thảy lời Lan U Cơ nói kia, đồng thời xoa dịu niềm ác liệt sắp bùng nổ của người cạnh mình.
Nam Lăng Tử điểu chỉnh lại cảm xúc bản thân, xong xuôi từ tốn nói với Lan U Cơ: “Lan tướng quân hãy nhớ nơi đây là Dạ quốc, làm gì nói gì cũng phải chú ý chừng mực, đừng để người khác hiểu lầm gây ảnh hưởng cả đôi bên.”
“Nam Lăng Tử, huynh nhắc nhở, hay đang chối bỏ sự thật trong lời nói của ta đấy?” Lan U Cơ nhếch miệng cười giễu cợt, tiếp tục hé môi bảo: “À không, ta nghĩ do huynh e sợ thê tử mình biết về quan hệ giữa ta và huynh là bất bình thường.”
Nghe Lan U Cơ tuôn mấy câu không biết kiêng dè, Nam Lăng Tử bỗng nhếch môi cười: “Bây giờ trong mắt thê tử ta, Lan tướng quân chỉ là nữ nhân mù quáng theo đuổi một nam nhân, ai thông minh cũng biết có nên tin chuyện đó hay không.”
Diệu Phương Sinh kinh ngạc, ra vẻ trách cứ nói Nam Lăng Tử: “Vương gia đừng như thế, Lan tướng quân đâu có giống những nữ nhân thiếp từng gặp.”
“Nam Lăng Tử, huynh quá đáng lắm!” Lan U Cơ vứt xuống câu này xong tức tối đi khỏi, Diệu Phương Sinh còn xem bóng lưng nàng ta khuất sau cửa lớn.
Khoảnh khắc Diệu Phương Sinh xoay người, bắt gặp ánh mắt Nam Lăng Tử phóng tới, không chỉ vậy, chàng còn giơ tay nắm lấy tay nàng, khẽ giọng dặn dò: “Lần trước Lan tướng quân bị thiệt ở chỗ chúng ta, giờ phải cẩn thận, tránh cho đối phương mượn chuyện cũ gây tổn thương đến nàng.”
Lòng dạ của Lan U Cơ ra sao, Nam Lăng Tử không rõ, cơ mà lại hiểu người này rất tàn nhẫn, một khi xuống tay chẳng ai thoát được. Trước đây chàng từng chứng kiến cảnh tượng nàng ta trên chiến trường, vung đao đoạt lấy trăm hồn, dứt khoát rút cạn huyết mạch của mỗi người.
Vì vậy dù Lan U Cơ đứng trước mặt có bao nhiêu dịu dàng, chàng cũng luôn đề phòng, huống hồ là hiện tại biết nàng ta nhắm vào Phương Sinh.
Nam Lăng Tử suy tư đôi lát, Diệu Phương Sinh bên này thở dài trả lời: “Thiếp thấy Lan tướng quân cứu thiếp một mạng, suy ra con người ấy không quá tệ hại như chàng nói.”
“Nàng nghĩ Lan tướng quân nhảy vực ngày đó, có bao nhiêu phần xuất phát từ thiện ý, và bao nhiêu phần thể hiện trước ta?” Nam Lăng Tử vừa nói vừa thở dài, việc nữ nhân theo đuổi chàng, đây là chuyện phu thê bọn họ thấu rõ, cũng trải qua quá nhiều lần.
Thế nhưng hôm nay bỗng phát hiện nàng đã hời hợt, hành động kia không như ngày xưa, lúc trước Phương Sinh hăng hái đối diện với mọi thứ, nhưng giờ thì khiêm nhường từ tốn, chưa kể dùng công sức thêu túi thơm đem ra tặng. Cả lần nàng lạnh nhạt khi gặp phụ Hoàng, mẫu Hậu, khiến chàng cảm giác tính tình này muốn bao kiên nhẫn, nhún nhường, liền có bấy nhiêu.
Rốt cuộc vì bị tổn thương nên con người dần thay đổi, hay là nàng chỉ đang tự tạo tấm bình phong nhu hòa để che đậy nỗi niềm trong lòng?
Nam Lăng Tử nghĩ đến đây lại chẳng dám tiếp tục suy đoán, hiển nhiên sợ hãi đoán mò thành thật, rồi chính mình cũng ngăn cách với thê tử bởi tấm bình phong ấy.
Diệu Phương Sinh hình như cảm thấy Nam Lăng Tử khác lạ, theo bản năng ngẩng mặt nhìn chàng, chầm chậm mở miệng cất tiếng: “Nữ nhân theo đuổi chàng kha khá, mà người có thể làm tới mức đánh cược sinh mạng thì hiếm thấy, hơn hết đây là một vị tướng quân của địch quốc, người ta không chỉ dâng hiến tất thảy, còn vứt bỏ hết trọng trách xen kẽ lợi ích quốc gia của mình để yêu chàng. Thật làm thiếp phải mở mang tầm mắt.”
Nam Lăng Tử nghe hai câu địch quốc, chàng tựa hồ nghĩ về điều gì, lập tức cười nhạt nói: “Chữ tình đó quá nặng, ta không gánh nổi, càng chẳng muốn nhận lấy.”
“Kể ra nếu chàng và Lan tướng quân thành đôi, vậy cả hai sẽ viết lên một giai thoại đẹp.” Diệu Phương Sinh tự nhiên khen ngợi, lời nói tuôn rơi tức khắc khiến Nam Lăng Tử không vui, chàng cúi người, đưa mắt nhìn kĩ gương mặt nàng, hồi lâu khẽ nói: “Ý nàng là giai thoại của kẻ phản quốc?”
Diệu Phương Sinh nâng đôi mắt lên xem Nam Lăng Tử, cong môi cười trả lời: “Không đến nỗi phản quốc đâu.”
Nam Lăng Tử chuyển giọng nghiêm túc kể: “Hạ quốc để Lan tướng quân đến hòa thân, không chỉ đơn giản muốn hai quốc gia được hòa bình, lần trước chúng ta vào cung xin đổi hôn sự, hôm ấy phụ hoàng còn giao phó ta điều tra bọn họ, nay kết quả phát hiện vài người Hạ quốc có qua lại với một số vị quan trong triều đình. Đoán chừng chẳng phải chuyện gì tốt.”
“Nghĩa là quần thần cấu kết địch quốc, âm mưu phản quốc?” Diệu Phương Sinh kinh ngạc mở to mắt.
Nàng vẫn biết nội dung đang dần phát triển tới đoạn Hạ quốc bại lộ âm mưu, nhưng hoàn toàn bất ngờ về sự nhanh nhạy của phu quân mình.