Diệu Phương Sinh nâng mắt nhìn, nơi đây rộng lớn, được chiếu rọi bởi ánh nắng dịu nhẹ, còn tồn tại những đóa hoa muôn hình vạn trạng, chúng ở trên cành xanh tốt, đua nhau tỏa sắc rực rỡ, thu hút khiến người ta phải nhìn ngắm.
Tuy cảnh đẹp, nhưng Diệu Phương Sinh không có hứng thú để nhìn, ngược lại chuyển mắt về phía người mà các cung nhân đang vây quanh, nữ nhân đó mang phượng bào chói lóa với từng đường thêu hoa lệ, còn sở hữu một dung nhan mỹ miều, với đôi mắt phượng cùng cặp mày ngài, điểm xấu duy nhất là cánh môi quá dày, tuy nhiên vẫn không thể phủ nhận đường nét xinh đẹp lẫn thần thái cao quý của đối phương.
Đây là vị Hoàng hậu năm đó hãm hại mình, tên Mạc Liễu Lan, đã ba năm kể từ lúc uống ly trà độc, Diệu Phương Sinh nhớ rõ khi ấy bà ta bày ra nét mặt hiền từ, nói rằng là loại trà con thích nhất, khiến nàng tin tưởng ngửa đầu uống nó.
Cơ mà trà độc chưa đủ, phải thêm một vách núi cao để nàng thịt nát xương tan thì mới hài lòng, nhưng có lẽ bà ta không thể ngờ rằng nàng sống sót tồn tại đến hôm nay.
Diệu Phương Sinh nghĩ tới đây liền nặn ra nụ cười, nâng bước tới gần Hoảng hậu, sau cùng hành lễ theo quy củ, trước sự ngơ ngác của tất cả mọi người, cất tiếng nói: “Phương Sinh bái kiến mẫu hậu.”
Hoàng hậu nghe, đầu tiên phất tay cho cung nhân hầu hạ mình tản ra, xong chậm chạp đưa mắt quan sát Diệu Phương Sinh, mở miệng tuôn lời: “Miễn lễ, rốt cuộc con cũng tỉnh rồi, bổn cung còn tưởng sự cố gắng của Tử nhi thành công cốc.”
“Cũng là trời cao có mắt lại rủ lòng thương, để Phương Sinh vẹn thây toàn mạng.” Diệu Phương Sinh ẩn ý trả lời, Hoàng hậu thở dài, giả vờ nói: “Có cả công lao Tử nhi đấy, con không biết thôi, suốt ba năm qua Tử nhi tìm rất nhiều danh y đến chữa trị, ngày đêm vất vả chỉ mong sao con có thể tỉnh dậy, giờ con đã tỉnh, phải toàn tâm toàn ý bù đắp cho phu quân nhé, chứ đừng vì một số việc cũ mà bỏ lỡ phần tình trước mắt.”
Câu nói Hoàng hậu thốt ra, ý tứ bên ngoài là đơn giản kể công giúp Nam Lăng Tử, riêng bên trong lại nhắc nhở Diệu Phương Sinh an phận thủ thường, nếu không sẽ mất hết thứ hiện tại.
Diệu Phương Sinh hiểu cả, tuy nhiên chẳng mấy biểu lộ cảm xúc, bình đạm gật đầu thay câu đáp trả, Hoàng hậu tưởng nàng bắt đầu lo sợ, nên hơi cong môi, bà ta thay đổi chuyển chủ đề sang việc hòa thân: “Chắc con đã biết về chuyện Hạ quốc để nữ tướng quân của bọn họ gả sang đây, hoàng thượng lựa chọn Tử nhi để hòa thân.”
“Hôm nay vương gia dẫn Phương Sinh vào cung là để thuyết phục phụ hoàng chuyển hôn sự này sang cho người thích hợp hơn, có lẽ sẽ như mọi khi là thái tử thay thế.” Diệu Phương Sinh nói không hề giấu giếm, ở câu cuối cùng nàng cố ý nhấn mạnh.
Sắc mặt Hoàng hậu thay đổi, bà ta nhướng mày cất giọng không vui: “Chuyện này rất quan trọng, không nên hành động tùy tiện như vậy!”
Diệu Phương Sinh tự nhiên cười bình thản nói: “Mẫu hậu hãy yên tâm, theo như Phương Sinh biết thì thái tử thích Lan tướng quân, thái tử cũng là người thích hợp nhất khi mà có thể để Lan tướng quân làm chính phi, tốt hơn là gả cho vương gia làm một trắc phi, hoàn toàn không tương xứng với thân phận nữ tướng Hạ quốc.”
Hoàng hậu triệt để cau mày, không biết về việc Thái từ thích Lan U Cơ, nhưng rất rõ ràng lời Diệu Phương Sinh nói có ý nghĩa nào, rằng nhi tử nhà mình là vật chứa đồ mà Nam Lăng Tử chẳng cần đến, chỉ như kẻ dọn dẹp mớ hỗn độn cho người khác. Mỗi một lời nói đều sâu xa mang khinh thường, đồng thời đáp trả sự đe dọa ban đầu của bà ta.
Quả nhiên khi đứng giữa sự sống và cái chết, dù là người yếu đuối và ngu ngốc cũng biến thành mạnh mẽ, sắc bén, đáng tiếc đã qua lâu, mọi chuyện được che giấu kĩ rồi, hơn nữa bà ta không tin một kẻ không có xuất thân quyền quý lẫn chỗ dựa vững chắc như Diệu Phương Sinh, có thể làm ra việc to tát gì, cùng lắm là nói vài lời với Nam Lăng Tử, mà cái lời ấy suy ra chỉ không bằng không chứng thôi.
Nghĩ đến đây Hoàng hậu bình tâm trở lại, còn nhếch môi cười nhạt, hướng về Diệu Phương Sinh bảo: “Việc chuyển hôn sự đó có thành hay không, thì vẫn phải xem hoàng thượng quyết định, theo bổn cung nghĩ con nên chuẩn bị sẵn tinh thần chấp nhận, làm hiền thê hiểu chuyện, để Tử nhi yên lòng rước người ta vào phủ, vả lại con hãy nhớ nam nhân có tam thê tứ thiếp là rất thường tình.”
“Đúng vậy, quyết định cuối cùng là ở phụ hoàng...” Diệu Phương Sinh nói tới rồi khẽ ngừng lại, hồi sau nâng tay vuốt tóc, tiếp tục mở miệng tuôn câu dang dở: “Phần mẫu hậu dạy bảo, Phương Sinh đương nhiên biết, nhưng là vương gia từ chối lấy tam thê tứ thiếp, vì ngại nhìn những tiểu thiếp tranh giành sủng ái, rồi thì người chịu cảnh chăn đơn gối chiếc, kẻ bị thất sủng lãng quên, vương gia tội nghiệp những nữ nhân đó, càng không muốn làm khổ họ thêm.”
Diện Phương Sinh dứt lời, lập tức làm Hoàng hậu câm nín, không thể chọc ngoáy tiếp nữa, vì những câu chữ vừa rồi chạm đúng chỗ bà ta đau đáu.
Hậu cung ba nghìn phi tần, người được Hoàng thượng độc sủng chỉ mình Tường phi, mà khi Tường phi chết, Hoàng thượng cũng chọn lựa mỹ nhân trẻ đẹp mà sủng hạnh, còn Hoàng hậu không có phần nào trong ấy, mặc dù ở vị trí cao nhất.
Nàng biết rõ nỗi niềm Hoàng hậu mang, mới dùng nó để chặn miệng bà ta lại, bởi vì mục đích của nàng không phải là đấu khẩu cùng bà ta, mười lăm ngày tới mới đúng thời cơ hành động.
Thời điểm Diệu Phương Sinh đang suy nghĩ, thì bóng dáng Nam Lăng Tử xuất hiện ở phía xa, chốc lát đối phương đã bước đến gần, Hoàng hậu trông thấy tức thì bày ra bộ dạng hiền từ, hé môi khẽ khàng quan tâm: “Con thật gầy đấy, yếu ớt như vậy Tử nhi sẽ đau lòng lắm.”
“Nhi thần bái kiến mẫu hậu.” Nam Lăng Tử hành lễ xong, chờ Hoàng hậu gật đầu mới đi tới chỗ Diệu Phương Sinh, ánh mắt chàng dính lên người nàng.
Hoàng hậu thấy thế cười nhẹ, mở miệng trêu đùa: “Được rồi, bổn cung đâu ăn nàng mà vội tìm thế, thôi trả Phương Sinh cho con đó.”
“Mẫu hậu quá lời, nhi thần chỉ quá lo lắng cho nàng ấy.” Nam Lăng Tử đúng mực đáp trả, đôi mắt đào hoa nâng lên quan sát hai người, nhạy bén phát hiện điều không đúng, nhưng chàng không vội thăm dò.
Diệu Phương Sinh bên này buông lỏng tóc mình, nàng chuyển tay xoa huyệt thái dương, bộ dạng bị đau đầu kêu: “Vương gia, thiếp mệt...”
Nam Lăng Tử đỡ lấy Diệu Phương Sinh, có chút vội hướng về Hoàng hậu mà từ biệt: “Mẫu hậu, nhi thần cùng Phương Sinh xin phép trở về, khi khác lại thưởng hoa cùng người.”
Hoàng hậu phất tay không nói lời thừa, đợi Nam Lăng Tử dẫn Diệu Phương Sinh xoay người đi khỏi, con ngươi bà ta thay đổi, lạnh lùng xem bóng đôi phu thê khuất xa.
Bà ta vẫy tay cung nữ gần mình, hạ thấp giọng sai khiến: “Lát nữa ra ngoài cung, tung những tin bổn cung dặn trước đó, nhớ làm kín đáo.” Hoàng hậu nói vài câu, trong mắt ánh lên sự tàn độc khó tả, tuy nhiên tại lòng bà ta vẫn hời hợt có tội lỗi.
Tử nhi, hãm hại thê tử ngươi, tính kế đủ điều như giờ, ngươi đừng trách mẫu hậu, có chăng hãy trách phụ hoàng của ngươi quá thiên vị, keo kiệt đến nỗi chút tình thương cũng chẳng chịu chia ra, khiến chúng ta không thể giữ vững tình cảm.