Chỉ là Diệu Phương Sinh không ngờ đối phương vừa tới sẽ mang đến một tin tức khác, rằng Hoàng hậu phái thuộc hạ sát hại Tú Linh tại Địa lao, không chỉ vậy mà còn va chạm phải người của Nam Lăng Tử - Bạch Ly.
Chả qua cả hai đấu qua lại thì kẻ bên Hoàng hậu thắng lợi và tấu thoát, còn Bạch Ly chịu thương nặng. Nhu Phi kể đến đây liền lấy ra một miếng lệnh bài, rồi khẽ nói tiếp: “Đây là đồ vật tên kia giấu trong đại lao nơi Tú Linh chết.”
Diệu Phương Sinh nhìn lệnh bài màu lục lập tức biết nó được làm bằng gỗ Mật Đình, trên bề mặt khắc hoa văn hồ điệp cùng chữ Tiên, hiển nhiên mấy chi tiết này không thuộc về Dạ quốc, vì nguồn gốc của chúng xuất phát từ Tiên quốc.
Tiên quốc không những phồn vinh mà có cả sơn dã xanh thắm sông thủy non biếc, rất nhiều thực vật quý hiếm mọc lên, loại cây Mật Đình nằm trong số ấy, đặc điểm nhận biết là màu lục tươi tốt tựa như lá mới mọc, chất liệu lại tinh xảo giống ngọc bích.
Nam Lăng Tử từng tặng chiếc trâm làm từ gỗ Mật Đình cũng kể rõ gốc gác, nên hôm nay nàng mới hiểu thấu. Có điều quan trọng là chuyện lệnh bài Tiên quốc dính líu đến cái chết của Tú Linh, người bị nghi ngờ không ai khác ngoài Quý phi.
Hoàng hậu thật thông minh khi đi nước cờ này, đồng thời bà ta đoán được có người theo dõi mà đã chuẩn bị hết thảy, nhưng không tính đến chuyện Nhu Phi phát hiện.
Diệu Phương Sinh suy tư tới đây xong cầm lấy miếng lệnh bài, nàng mỉm cười khen ngợi Nhu Phi: “Ngươi nhanh nhạy hơn trước rồi, làm việc tốt lắm đấy.”
Nhu Phi gật đầu sau cùng ngẩng mặt quan sát Diệu Phương Sinh, trông dáng vẻ Vương phi nhà mình yếu ớt và gương mặt tái nhợt giống hệt ánh nến nhỏ nhoi lung lay trước làn gió lùa. Rõ ràng đây là hiệu quả từ thuốc độc kia, có điều tác dụng quá hại thân thể!
Mặc dù bản thân ngăn cản Vương phi làm chuyện tự hạ độc thêm muốn độc mạnh nhất, nhưng người phía trước vô cùng kiên trì nói rằng thể xác phải thật thương tổn thì mới thành công lấy chú ý của mọi người.
Cho tất thảy ghi nhớ ngày hôm đó người bên Hoàng hậu hạ độc Vương phi.
Nghĩ đến vẫn khó hiểu như ban đầu, vì không thấu nổi vị chủ nhân mình có ý định nào khi hành động thế.
Nhu Phi bên này cố gắng lý giải lại nghe Diệu Phương Sinh hỏi thăm: “Gần đây Lâm Kha ra sao hắn ta phát hiện gì chưa?”
“Lâm Kha từng nghi ngờ nhưng đã kịp thời xử lý, hiện tại hắn trúng cổ trùng của nô tì chắc chắn về sau sẽ chịu giày vò.” Nhu Phi vừa đáp vừa nhớ ra gì đó, tức thì nói tiếp: “Vương phi, chẳng phải người muốn Nhu Phi ẩn thân không cho kẻ khác phát hiện à, sao bây giờ muốn nô tì xuất hiện, còn là trong thời điểm dễ bị nghi ngờ này?”
Diệu Phương Sinh nghe đôi mắt ánh lên sự toan tính rồi khẽ nhếch môi trả lời: “Ta muốn bọn họ biết rằng ngươi là người vương gia chọn lựa, rồi nghĩ do vương gia sắp xếp toàn bộ mọi chuyện.”
Hoàng hậu sẽ từ từ thăm dò Nam Lăng Tử, phu quân nàng cũng chậm rãi nhìn ra vấn đề tất nhiên không chỉ vây, sau cùng bọn chúng chằm chằm đến chàng hết nghi ngờ bên đây. Có thể làm Nhu Phi bớt nặng nhọc về việc lẩn tránh.
Nhu Phi tiếp thu lời nói bỗng thấu đáo hết thảy tiếp theo gật đầu thay câu đáp trả.
Ban đêm buông xuống mang theo màu sắc tối đen phủ lấy bầu trời, tuy nhiên lại khiến ánh sáng hoa lệ của Hoàng cung lan tỏa, vô ý tạo nên dáng vẻ đẹp đẽ ở giữa màn u ám.
Một mình Diệu Phương Sinh đứng tại Hoa Viên với điệu bộ chờ đợi ai đó, lúc sau Diêm vương đi từ chỗ tối nhất ra gân, vẫn là gương mặt đeo mặt nạ đối phương dùng ánh mắt đánh giá xem nàng.
Không biết qua bao lâu Diêm vương khẽ nói: “Ta cho sức mạnh là để cô sống lâu hơn chứ không phải tiếp tay giúp cô trả thù, đừng nghĩ ta dễ tính giống Nam Lăng Tử.”
Diệu Phương Sinh thấp giọng đáp lại: “Xin lỗi khi khiến ngài thất vọng, nhưng từ thời khắc bản thân thức tỉnh tôi sống vì thù hận nên không suy xét thứ khác.”
Diêm vương nheo mắt, rốt cuộc tức tối bảo: “Diệu Phương Sinh, lúc cô ở cạnh ta thì vô cùng tốt đẹp cơ mà sao hôm nay thành thế này hả? Bị tổn thương quá nhiều lòng dạ thay đổi tự ban cho mình cái quyền ích kỉ lợi dụng tất thảy...”
Năm ấy gặp gỡ người trước mặt còn là thiếu nữ sở hữu sức sống mãnh liệt ý chí và lòng hướng thiện, hắn ta thì nói ra những biện pháp hồi sinh mạng sống có điều chỉ cần nàng thấy nó gây tổn hại thứ xung quanh liền từ chối.
Về sau dứt khoát lang thang chốn âm tào địa phủ gặp muôn vạn hồn ma rồi giúp bọn họ vài việc, mục đích là tự tìm hiểu cách phục sinh chính mình.
Hắn ta ghi nhớ nàng từng suýt hồn bay phách tán bởi nghe lời bịa đặt chuyện làm sao sống lại của một hồn ma, đã khờ dại lẫn chân thành sao hôm nay trở nên tối tăm tựa như u linh ngàn năm?
Diêm vương càng nghĩ càng chẳng chấp nhận được, phần Diệu Phương Sinh đưa tay vuốt mái tóc đen buông xõa thuộc về mình nàng nhẹ nhàng nói: “Hiện tại làm chuyện ác không từ thủ đoạn dù sau này có ra sao tôi cũng chịu cả.”
“Được! Muốn trả thù chứ gì ta giúp cô.” Diêm vương nói rồi túm lấy Diệu Phương Sinh ép đứng đối mặt với hắn ta, tiếp diễn hai bàn tay đan xen có một cổ lực lượng xuất hiện lưu chuyển ở giữa hai người.
Diệu Phương Sinh cảm nhận ý định truyền sức mạnh của Diêm vương nàng nhíu chặt mày, nâng tay dồn lực đánh người phía trước hắn ta không kịp đề phòng bị đánh lùi ra xa mười bước.
Diêm vương ngỡ ngàng hiển nhiên chẳng ngờ nàng sẽ động thủ, hắn bực tức nói: “Đừng giả vờ gì nữa, ngày ấy bảo muốn tự thân trả thù giờ ta để cô được toại nguyện.”
Nghe xong lời Diêm vương Diệu Phương Sinh lắc đầu bày tỏ ý tứ: “Chuyện của riêng tôi mong ngài đứng bên khác, hơn thế tôi không thể lợi dụng diêm vương thêm lần nào đâu.”
Diêm vương khó hiểu tiến gần Diệu Phương Sinh, hắn mở miệng hỏi nàng: “Tại sao? Hay ngươi cảm thấy ta chẳng đáng tin cậy bằng Nam Lăng Tử!”
“Nếu cứ tiếp diễn như giờ người chịu đau khổ nhất là ngài, bởi tình cảm diêm vương dành cho Diệu Phương Sinh này quá nhiều rồi tôi đáp lại không nổi.” Diệu Phương Sinh thốt câu đầy nghẹn ngào.
Ở đời chẳng có cái gì tự nhiên bằng tình yêu cả bao gồm việc Diêm vương đặc cách nhiều lần đều xuất phát từ chữ tình, nàng còn cố ý không hiểu thì đó là lợi dụng triệt để đối phương.
Cơ mà nàng không đủ nhẫn tâm giẫm lên phần tình cảm ấy, nó quá chân thành và sâu đậm…
Diêm vương bên này sớm ngẩn ngơ đưa mắt nhìn Diệu Phương Sinh trong lòng từ từ trôi nổi cảm xúc đau đớn, đây là người hắn yêu từ trăm năm trước mà đã lỡ vuột mất đến bây giờ lại nhận lấy một sự thật rằng nàng không thể thích mình càng chẳng muốn dây dưa nợ thêm ân tình!
Và hóa ra tình cảm của hắn bại lộ rất rõ chỉ có Diệu Phương Sinh lười để ý tới vậy phải chăng suốt thời gian qua những việc nhỏ nhặt hắn ta làm nàng xem như kẻ ngốc vì tình đúng không.
Diêm vương nghĩ tới đây lập tức nắm chặt tay đáy mắt giăng đầy tức giận, riêng Diệu Phương Sinh lại thở dài nói: “Diêm vương đừng tới đây nhé, chờ khi tôi chết sẽ tự đi tìm ngài.”
“Tùy ý ngươi.” Diêm vương buông xuống câu trả lời xong phất tay biến mất, Diệu Phương Sinh trông về phía xa trong đôi con ngươi tối tăm phản chiếu màn đêm u ám.
Nàng có dự cảm không lành về chuyện kia tại vì nghĩ tới âm mưu của Hoàng hậu ắt sâu xa hơn chứ không chỉ đơn giản như ngoài mặt, sợ là bà ta sẽ cố chấp đổ tội trạng lên đầu Quý phi.
…
Ba ngày sau thị vệ bắt được kẻ sát hại Tú Linh liền lập tức đưa đến đại điện để Hoàng thượng tra khảo, dưới sự truy hỏi của gắt gao thì kẻ kia khai ra chủ mưu đằng sau tất thảy mọi chuyện là Quý phi còn đưa lệnh bài thuộc về Tiên quốc làm chứng cứ.
Điều bất ngờ hơn hết có một cung nữ bên cạnh Quý phi bỗng đứng lên tố cáo nương nương nhà mình luôn bày chuyện xấu xa hại người khác, khiến Huyền Ánh Hoa chẳng kịp trở tay mà lâm vào bước đường bị kết thành tội trạng.
Vị phi tử kiêu ngạo cùng vầng hào quang được thịnh sủng phút chốc biến tan thay vào người người chỉ trỏ vô cùng mỉa mai.
Hoàng thượng tuôn lời phế phi nhưng niệm tình nghĩa mấy năm bên gối nói tha tội chết tuy nhiên vẫn hạ chỉ đầy Quý phi qua Lãnh cung mãi mãi, cơ mà những người ở đây hiểu thấu nguyên nhân thật sự về cái niệm tình giữ nghĩa chả qua là e ngại Tiên quốc lớn mạnh sau lưng Quý phi.
Rồi tới thời khắc thị vệ đưa Huyền Ánh Hoa đi khỏi đại điện thì Diệu Phương Sinh chớp mắt trông thấy nụ cười thỏa lòng trên mặt Hoàng hậu, thậm chí bà ta đưa ánh mắt sang chỗ này với dáng vẻ đắc ý thắng lợi.
Diệu Phương Sinh im lặng quay qua quan sát Nam Lăng Tử điệu bộ chàng bình thản vô cảm, thành công làm tâm tình nàng nguội lạnh cũng kích thích trí óc đưa ra quyết định mới. Kế hoạch cuối cùng vẫn phải thực hiện tại phu quân mình nhắm mắt làm ngơ lựa chọn thứ tình thân giả tạo.
Mạc Liễu Lan luôn muốn trải sẵn đường cho Nam Duệ Khang bình an lên ngôi vậy nhất định quả quyết khiến bọn họ phải khó khăn đạt thành ước mong ấy, nên mục tiêu tiếp theo nàng hướng đến sẽ là quốc gia đại sự.
Suy nghĩ xong xuôi Diệu Phương Sinh tức khắc nở nụ cười điềm tĩnh xen kẽ cử chỉ nhẹ nhàng cùng Nam Lăng Tử khom lưng tạ ơn Hoàng thượng vì giúp đỡ họ giải quyết mọi việc vừa qua, đứng trước bao ánh nhìn cả hai người nhanh chóng xin lui mà rời chốn Hoàng cung trở về phủ mình.
Chuyện hạ độc cứ thế kết thúc bằng Huyền Ánh Hoa hứng chịu tội ác, Hoàng hậu bớt đi một phiền phức.