Vừa nhìn thấy chúng, Diệu Phương Sinh lập tức hiểu đây do Nam Lăng Tử cho người giữ gìn, đối phương luôn có lòng dạ tốt như thế, suy tính khiến người khác phải cảm động, đáng tiếc hôm nay không còn giống trước đây, những thứ này chỉ như tượng chưng làm đẹp cảnh vật chứ chẳng chạm nổi tâm nàng
Diệu Phương Sinh lặng lẽ bước đi, bỏ qua tất thảy tâm ý trước mặt mình, có điều khi đôi mắt vô ý lướt trúng bóng dáng nam nhân ở hậu viện, làm nàng dừng chân, sau cùng tiến lại gần, nhếch môi nói: “Lâm Kha, ngươi vẫn lựa chọn ở đây hả?”
Nam nhân tên Lâm Kha khẽ quay đầu, gương mặt không biểu cảm gì, tuy nhiên mắt u ám khó thấu nổi, khi nhìn vào Diệu Phương Sinh, đôi mắt ấy càng đen tối, nhưng đối phương cũng không có hành động khác, chỉ lạnh nhạt đáp “Ta ở lại để xem vị trí vương phi bị người khác thay thế.”
Câu chữ từ Lâm Kha mang thập phần châm chọc, lẫn ám chỉ người nào sắp thất sủng, Diệu Phương Sinh nghe hiểu ra, khóe môi cong lên, chậm rãi cất tiếng: “Xem ra ngươi hận tới mức muốn ta thân bại danh liệt, đáng tiếc vương gia vẫn chưa bỏ được vị vương phi cũ của mình đâu.”
Lâm Kha khẽ hừ lạnh, rồi cười mỉa mai nói: “Vương gia làm vậy vì chuyện năm xưa không bảo vệ được ngươi, cảm thấy nợ nần mới giữ ngươi lại để trả dần, chứ bây giờ hồng nhan tri kỉ của vương gia là Lan U Cơ, rồi ngươi sẽ biết rõ điều ấy.”
“Thế lúc Lâm Kha gặp nữ nhân khác cũng tuyệt tình giống như vương gia? Chắc khả năng ngươi thay lòng đổi dạ nhanh hơn, khi ta vẫn sống mà vương gia còn muốn bỏ mặc...” Diệu Phương Sinh vô ý chuyển hướng câu chuyện, cố tình nhấn mạnh câu chữ tiếp theo: “Một Sương Lam Nhi đã chết kia sao níu nổi tâm của Lâm Kha đây hả.”
Cái tên Sương Lam Nhi phát ra, khiến Lâm Kha biến sắc, nơi mắt lóe lên tia oán hận, hắn ta rút thanh kiếm treo bên hông mình, chĩa mũi kiếm sắc nhọn về phía Diệu Phương Sinh, răn đe nói: “Diệu Phương Sinh, đừng để ta phải ra tay, dùng máu ngươi tế vong linh Lam Nhi lần nữa!”
Diệu Phương Sinh nhìn thẳng lưỡi kiếm đang kề vào cổ bản thân, cảm nhận độ lạnh lẽo từ thanh kiếm truyền tới, nàng hoàn toàn chẳng sợ hãi, ngược lại bình thản sửa lời Lâm Kha: “Ngươi nhầm rồi, đống máu tươi mà ngươi đã từng tế cho Sương Lam Nhi, đấy là cốt nhục máu mủ của vương gia, ngươi đem mọi thù hận chuốc xuống đứa trẻ vô tội, ép nó chết lúc sắp lọt lòng.”.
||||| Truyện đề cử: Cực Phẩm Nam Nhân: Ảnh Đế Thỉnh Tự Trọng |||||
Không sai, kẻ trước mặt là thuộc hạ thân tín nhất của Nam Lăng Tử, cũng là người năm đó bức nàng nhảy xuống vực, tất cả đều vì một Sương Lam Nhi, câu chuyện đó phải kể từ lúc phu quân nàng xuất chinh không lâu.
Khi ấy Diệu Phương Sinh được Hoàng hậu gọi vào cung nói chuyện, nhưng lúc ngang qua hồ sen lại va chạm đúng người tên Sương Lam Nhi - nữ nhi nhà Thượng thư, đối phương còn nằm trong nhóm thiếu nữ thầm ái mộ Nam Lăng Tử và chán ghét nàng.
Sương Lam Nhi đã nói vài câu khiêu khích rồi động tay động chân, sau cùng cả hai ngã xuống hồ sen, nàng may mắn được người cứu, cơ mà Sương Lam Nhi thì xui xẻo chết đuổi, nguyên nhân dẫn đến mất mạng là từ thời điểm ngã đập đầu vào góc đá nhọn phía dưới hồ.
Diệu Phương Sinh nhớ kĩ ngày thiếu nữ ấy chết đi, mặc dù mọi người biết rõ Sương Lam Nhi gây hấn đầu tiên, nhưng sự việc liên quan sinh mạng, nàng không thể thoát khỏi miệng đời lắm lời, nên bắt buộc bị đủ tai tiếng, vô tình nhận cả oán hận của Sương gia cùng Thượng thư, tuy nhiên thứ làm nàng chẳng ngờ nhất là Lâm Kha yêu thầm Sương Lam Nhi.
Theo thời gian, Lâm Kha như những kẻ khác, đem hết thảy tội trạng đổ lên đầu nàng, hắn ta vẫn luôn ôm bụng oán hận, cho đến ngày định mệnh kia bắt tay với Hoàng hậu, mục đích trả thù, để an ủi vong linh Sương Lam Nhi, những điều trên do Lâm Kha tự nói ra khi đấy nàng xuống vách núi.
Đúng là có chết cũng chẳng ngờ mọi chuyện ra nông nỗi đó, đáng thương nhất là mối hận ấy đè nặng sinh linh bé nhỏ tới ngộp thở, nó thậm chí chưa kịp nhìn thế giới lần nào, chỉ mới đạp chân quơ tay, nghịch ngợm ở trong bụng nàng chút thôi.
Diệu Phương Sinh nghĩ đến đây thầm xót xa, phần Lâm Kha sớm đơ người bởi lời nói vừa nãy.
Bỗng, cơn gió trôi nổi lướt qua giữa hai con người đang im lặng, đồng thời cuốn theo làn tóc buông xõa của Diệu Phương Sinh, từng sợi tóc bay lượn cuối cùng xẹt qua lưỡi kiếm mà đứt lìa, đúng lúc này giọng nói truyền từ phía xa đến: “Lâm Kha, bỏ kiếm xuống.” Tiếng vừa dứt, viên đá bắn tới, nhắm vào tay Lâm Kha, khiến hắn ta đánh rơi thanh kiếm.
Sau đó dáng hình Nam Lăng Tử tiến gần họ, chàng giơ tay kéo Diệu Phương Sinh ra đằng sau, lo lắng xem từ chân đến đầu, thấy nàng không sao liền mở miệng hỏi: “Nàng và Lâm Kha có chuyện gì? Còn để hắn chĩa kiếm vào như thế.”
Diệu Phương Sinh khẽ cười, tỏ vẻ bình thản đáp trả: “Phu quân ở đây thì có trăm lá gan hắn cũng chả dám xuống tay.”
Nam Lăng Tử nghe xong không khỏi nhướng mày, cuối cùng ngừng truy vấn Diệu Phương Sinh, quay đầu nhìn Lâm Kha, cất giọng hỏi: “Nói đi, chuyện gì làm ngươi bất kính với vương phi?”
Lâm Kha cúi đầu, mím môi chẳng nói, Nam Lăng Tử kiên nhẫn chờ đợi, qua hồi lâu, hắn ta chậm chạp trả lời: “Thuộc hạ có tội, xin vương gia xử phạt!”
“Được, che giấu tội trạng, tùy ý cho ta xử lý, vậy ngươi chặt đứt một cánh tay của mình đi.” Nam Lăng Tử không mặn không nhạt tuôn câu nói, đem sự kiên nhẫn biến thành tàn nhẫn, ấy thế Lâm Kha lại tuân mệnh, hắn ta cầm thanh kiếm dưới đất lên, chuẩn bị tự chặt tay.
Diệu Phương Sinh trông thấy tình cảnh trước mặt, không nhịn được bật cười ra tiếng, điệu cười vui kia thu hút chú ý lẫn khó hiểu từ hai nam nhân, chưa chờ cả hai người phản ứng, nàng thoát khỏi vòng bảo vệ của Nam Lăng Tử, nâng bước đi đến cạnh Lâm Kha, giơ tay giành lấy thanh kiếm hắn ta cầm, xong nàng thở dài than: “Phu quân đừng như thế, thiếp chỉ mất vài sợi tóc thôi, sao bắt Lâm Kha chặt tay, chàng hãy bỏ qua cho hắn ta.” Rõ ràng là nàng nói câu giúp đỡ, hành động ngăn cản, nhưng riêng Lâm Kha nghe ra ý vị trong từng lời đó.
Người ngoài khó thấu, phần hắn ta biết rõ thứ nữ nhân này mất không phải sợi tóc, là máu thịt và đứa nhỏ, nên một cánh tay hoàn toàn không đủ, e rằng còn muốn mạng trả mạng!
Trí óc Lâm Kha nghĩ ngợi vô cùng sâu xa, có điều chẳng thể tìm ra hướng giải quyết, nếu mọi việc thật sự bị lộ, hắn ta sẽ đồng quy vu tận với Diệu Phương Sinh.
Bên này, Nam Lăng Tử đứng quan sát thê tử cùng ám vệ của mình, trong lòng vô thức cảm giác chuyện không hay, tuy nhiên vẫn chiều theo ý Diệu Phương Sinh, hạ giọng bảo: “Lâm Kha, chuyện hôm nay không tính toán nữa, ngươi đi đi.”
Lâm Kha vâng một tiếng, im ắng rời khỏi, thoáng chốc hậu viện còn hai người, Nam Lăng Tử nhân cơ hội dò hỏi Diệu Phương Sinh: “Phương Sinh có việc giấu ta sao? Từ khi nàng tỉnh lại thì luôn ngẩn người, còn không muốn ta tiết lộ chuyện nàng tỉnh giấc cho mọi người biết.”
Diệu Phương Sinh nâng mắt nhìn Nam Lăng Tử, con ngươi chuyển sang tăm tối, nét mặt âm u bất thường, nhưng giây kế tiếp ánh mắt bỗng bừng sáng, cánh môi câu lên nụ cười tươi tắn, nàng mở miệng dịu dàng trả lời: “Mọi việc qua rồi, không nhất thiết phải nhắc đến thế đâu, thiếp xin phu quân đừng lo lắng mà.”
“Phương Sinh để ta nhận ra sự khác thường của nàng, lại luôn tránh né rằng tất cả đều qua, chỉ là chủ đích nàng muốn ta tự tra xét phải không.” Nam Lăng Tử hỏi một câu trọng tâm, không chờ Diệu Phương Sinh mở lời, chàng tiếp tục tuôn chữ: “Ta từng điều tra mà không hề có bất kì thứ gì, nhưng hôm nay nàng đã khiến ta phải suy nghĩ kĩ hơn.”
Tình cảnh hiện tại làm Nam Lăng Tử vừa khó chịu vừa khổ sở, nhiều nhất là niềm hối hận, hãy xem nữ nhân trước đây sở hữu nụ cười an nhiên, có đủ ngây thơ vui vẻ, giờ trở thành ảm đạm xen thẫn thờ, dù khóe miệng cong, đôi mắt cười híp thì cũng không che nổi ưu sầu phía sau.
Tất thảy thay đổi ấy, bởi vì chàng không bảo vệ tốt cho thê tử, cả ngày xưa lẫn hiện tại, khiến nàng mất hết niềm tin, chìm vào nỗi lo âu bị hại thêm lần nữa, đến nỗi chẳng thể thẳng thắn nói ra những thống khổ năm đó, bao gồm kẻ đằng sau mưu hại nàng.
Càng thấu tỏ hơn khi nghe câu có phu quân ở, sẽ không làm sao, nghĩa là thời điểm chàng đi xa, nàng từng chịu uất ức từ những người thân thiết nhất!
Nam Lăng Tử miên man suy nghĩ, cảm xúc hỗn độn khó tả, tay theo sau bất giác nắm thành quyền, đáy mắt đong đầy mảnh xót xa, phần Diệu Phương Sinh thấy vậy tự động bước tới gần, nàng vòng tay ôm chàng, nói thì thầm: “Phu quân, thiếp nhớ con của chúng ta, rất nhớ...”
“Ta biết mà, là do ta không tốt, để mẫu tử nàng chia ly, khiến con mình mệnh khổ.” Nam Lăng Tử nói đến đây liền đỏ mắt, dáng điệu chất chứa ưu thương, tuy nhiên vẫn không quên vỗ về Diệu Phương Sinh.
Chàng cũng nhớ ngày đầu nghe tin thê tử hoài thai, vui tới mức cười cả mười ngày, lòng ngóng trông khi mình trở về có một đứa bé mập mạp, đi khập khiễng từng bước ra đón chàng, non nớt gọi một tiếng phụ thân.
Thê tử và con là niềm hy vọng cho chàng cố thắng các trận chiến kia, đồng thời là hân hoan hạnh phúc viên mãn nhất đời này, nhưng chàng không giữ được trọn vẹn.
Oán hận những kẻ gây ra chuyện ác ấy, ghi thù chúng phá hoại mọi thứ của chàng, đáng tiếc sau tất cả cũng chẳng rõ là ai làm.