Beta: Bạch Hồ.
—oOo—
Quách Tĩnh không biết Vương Trùng Dương là ai, nhưng hắn có thể nhìn ra người này võ công cực cao. Nếu hắn có thể bái người này làm sư phụ, khẳng định được ích lợi vô cùng.
Chỉ là….. Chỉ là hắn còn phải đi cứu Khang đệ…..
Vương Trùng Dương đương nhiên biết rõ nguyên nhân hắn do dự, vừa cười vừa nói:
“Ngươi yên tâm đi, ta vừa mới nhìn thấy người nọ cũng đi theo, bằng hữu của ngươi hắn chết không được. Ân….. Chỉ là ta không muốn gặp người nọ, ngươi trước tiên đi đi, cứ đi lên phía trước có thể tìm thấy bằng hữu của ngươi.
Nếu muốn bái ta làm thầy, đêm mai giờ này ở đây đến tìm ta. Đừng đem thân phận của ta và những người khác nói ra, về phần bằng hữu của ngươi, ha ha, liệu ngươi có thể không…..”
Vương Trùng Dương vừa nói vừa hướng xa xa đi đến, cuối cùng thì bóng người đã chui vào trong bóng tối, nhưng tiếng nói lại vẫn ở bên tai Quách Tĩnh nói chuyện như thường, có thể nghe rõ ràng.
Quách Tĩnh ngây người một lát, lập tức tăng tốc độ đi nhanh về phía trước. Tuy đạo sỹ kia nói Khang đệ không chết được, nhưng hắn không thấy tận mắt hắn sẽ không yên tâm.
Lại đi về phía trước nửa canh giờ, Quách Tĩnh rốt cuộc thấy được Khang đệ tâm tâm niệm niệm ôm đầu gối ngồi trên một tảng đá lớn, sửng sờ ngửa đầu nhìn sao.
Y triển khai một vòng tiếu dung, từ nhỏ đến lớn, vô luận y trốn ở đâu, hắn đều tìm được y.
Quách Tĩnh liếc thấy tiếu dung Dương Khang, lòng rốt cuộc yên ổn xuống, nhưng vẫn lo lắng đi qua tinh tế xem xét Dương Khang trên người có bị thương hay không.
Dương Khang không nói gì, cho Quách Tĩnh xem ba vòng, sau đó Quách Tĩnh ngoan ngoãn lui ra phía sau đứng, hai mắt khát vọng khẩn cầu nhìn Dương Khang.
Làm sao vậy? Loại tình huống này, không phải di chứng do sống sót sau tai nạn chứ?
Quách Tĩnh gặp ánh mắt Dương Khang nghi hoặc, vội vàng cúi đầu xuống, nắm chặt hai tay thấp giọng nói:
“Chúng ta….. Chúng ta không có tuyệt giao…..”
Dương Khang nghe vậy sửng sờ, lập tức một cổ ác khí nổi lên trong lòng, chứng kiến bộ dáng ‘vợ bé’ Quách Tĩnh đang bị y khi dễ. Y nhảy xuống tảng đá lớn, một quyền đánh vào ngực Quách Tĩnh, hừ lạnh nói:
“Đúng vậy, đúng vậy! Ai bảo ngươi không nghe lời của ta, dám vụng trộm đi theo! Tuyệt giao! Ta và ngươi tuyệt giao!”
Dương Khang đánh quyền này vào trong ngực Quách Tĩnh cũng không có cái gì gọi là lực đạo, nhưng lại làm cho tâm hắn đau.
Tuyệt giao sao? Từ nay về sao hắn sẽ không được gọi Khang đệ sao? Không thể nghe y gọi Tĩnh ca ca sao?
Quách Tĩnh tâm đau nhức vạn phần, không nghĩ tới Dương Khang đột nhiên mở ra hai tay ôm cổ hắn, tựa ở trên vai hắn cười nói:
“Bất quá ngươi lại có thể tìm thấy ta, ban thưởng, chúng ta một lần nữa bắt đầu làm huynh đệ.”
Những lời này thật giống như, trên thảo nguyên mênh mông đột nhiên nở rộ một đóa hoa, làm cho Quách Tĩnh kinh hỉ, nhất thời không biết tay chân mình để đâu.
Dương Khang rất không muốn, y tối nay là một đêm nguy hiểm nhất, Hắc Phong song sát là ma đầu giết người không chớp mắt, y nếu có nửa phần sơ hở, hiện tại đã là đầu một nơi, thân một ngã.
Hoàng dược sư tuy cuối cùng cái gì cũng không hỏi mà rời khỏi, nhưng làm cho y sợ đến một thân mồ hôi lạnh, ngay cả sức lực trở về cũng không có.
Cho nên khi y thấy Quách Tĩnh tìm được mình, nội tâm cảm động đến cực điểm, khó tránh khỏi lộ ra vẻ mặt yếu ớt, buông lỏng thân thể, dựa vào trên người Quách Tĩnh.
Kỳ thật, đối với Quách Tĩnh, tuy y cùng hắn lớn lên từ nhỏ, nhưng trong tiềm thức vẫn có chút phòng bị với hắn.
Dù sao trong nguyên tác, Dương Khang là gián tiếp bị Quách Tĩnh hại chết, tuy nhiên là Dương Khang gieo gió gặt bão, không thể trách Quách Tĩnh.
Nhưng vấn đề là ở chỗ này, cả đời này, y là Dương Khang.
Cho nên y vẫn còn giữ khúc mắc khi cùng Quách Tĩnh ở chung, vẫn còn chút khó khăn.
Nhưng trải qua đêm nay, khi thấy Quách Tĩnh không sợ nguy hiểm mà tìm đến, tất cả khúc mắc toàn bộ cởi bỏ.
Từ nay về sau, hai người chính là hảo huynh đệ.
Quách Tĩnh ngốc ngốc vỗ phía sau lưng của y, nói:
“Chúng ta về nhà a.”
Dương Khang nghe vậy lại là một hồi cảm động, nhưng vẫn là vô thức về phía hắn làm nũng, nói:
“Ta đi không được.”
Quách Tĩnh không nói hai lời xoay người sang chỗ khác ngồi xổm xuống, Dương Khang nhướn mày, cũng không khách khí nhào tới.
Y có thể ngồi tuyệt đối không đứng, có thể nằm tuyệt đối không ngồi, tự nhiên có người xung phong muốn cõng y, tất nhiên sẽ không cự tuyệt.
Hai người cứ như vậy, một người cam tâm tình nguyện cõng, một người thoải mái tâm hoa nộ phóng được cõng, đều hy vọng lúc này đường về nhà sẽ hảo, trong bóng đêm yên lặng đi về.
Quách Tĩnh không có hỏi Dương Khang gặp cái gì, hắn biết rõ Dương Khang muốn nói, tự nhiên sẽ nói. Cho đến khi bọn họ trở về ngang qua chỗ hắn và vị đạo nhân mới gặp kia, Quách Tĩnh mới nhớ tới lời đạo nhân kia nói, đơn giản cùng Dương Khang nói qua.
Dương Khang vừa nghe, vốn buồn ngủ y lập tức giật mình tỉnh lại, từ trên lưng Quách Tĩnh nhảy xuống, nắm chặt tay áo của hắn vội vàng hỏi:
“Đạo nhân kia có hay không nói cho ngươi biết danh tính?”
Nghe chuyện này, ngược lại rất giống Mã Ngọc, nhưng chiếu theo thời gian căn bản là không đúng a!
Quách Tĩnh nhớ tới đạo nhân có nói qua, có thể đem thân phận của hắn nói với Dương Khang, liền thành thành thật thật nói:
“Hắn nói hắn gọi là Vương Trùng Dương.”
Cái gì?! Dương Khang ngây ra như phỗng.
Thiên lôi a!
Dựa vào, dựa vào, dựa vào! Tên Vương Trùng Dương kia, rõ ràng không chết!
Bất quá Vương Trùng Dương giả chết lần thứ nhất, khó có thể nói hắn giả chết thành nghiện, lại làm lần thứ hai. Hơn nữa, Hoàng dược sư đến thảo nguyên mênh mông tìm kiếm, vô cùng có khả năng chỗ này có Vương Trùng Dương.
Ừ, vì trên người Vương Trùng Dương có ‘Cửu âm chân kinh’ mà đến? Dương Khang một bên nghiêng đầu suy nghĩ, một bên thuận miệng hỏi:
“Vậy đạo trưởng nọ còn có….. hay không nói cái gì?”
“A, hắn hỏi ta có muốn bái ông ta làm thầy hay không.”
Quách Tĩnh một năm một mười nói rõ.
What?! Dương Khang mắt chữ O miệng chữ A.
Cái gì?! Dương Khang cằm rớt xuống đất.
“Khang đệ, ngươi làm sao vậy?”
Quách Tĩnh nghi hoặc mà hỏi thăm.
Dương Khang một tay đem cái cằm trở về vị trí cũ, một tay không chút khách khí nâng lên gõ đầu Quách Tĩnh.
“Ngươi ngốc a! Như thế nào không tranh thủ thời gian bái sư? Hay là ngươi muốn bái bảy người kia làm sư phụ?”
Quách Tĩnh không né không tránh, thản nhiên nói:
“Không, ta sẽ không bái bảy người kia làm thầy.”
“Hì hì, vậy là tốt rồi, ngươi đi bái sư vị đạo trưởng kia a, võ công của hắn rất tốt, nhân phẩm cũng rất tốt, ngươi thật có phúc phận a!”
Dương Khang không có chú ý tới Quách Tĩnh nói đến Giang Nam thất quái thì sắc mặt mất tự nhiên, y đang bề bộn nhìn trong bóng đêm tìm thân ảnh Vương Trùng Dương. Đều nói cao nhân thấy đầu không thấy đuôi, nói không chừng lúc này hắn đang ở đâu đó nghe lén bọn họ nói chuyện!
“A, hắn nói khuya mai ở chỗ này chờ ta. Khang đệ, đêm mai ngươi đi cùng ta a, chúng ta van cầu hắn, cho hắn cũng thu ngươi làm đồ đệ.”
Quách Tĩnh nghiêm túc nói.
Dương Khang đầu dao động giống như trống bỏi, y mới không cần học! Học võ nhiều mệt mỏi, không có lời a! Y rất mệt mỏi a!
Hơn nữa nội công Toàn Chân giáo cần người đơn thuần, nội tâm kiên định học, hiệu quả mới tốt nhất. Y tự nhận là chính mình căn bản không thích hợp. Biện pháp tốt nhất là, cho Quách Tĩnh đi học, sau hắn bảo vệ y, hắc hắc….. Cảm thấy đánh trúng tính toán nhỏ nhặt, Dương Khang trên mặt nghiêm trang nói:
“Quách Tĩnh, đạo trưởng nọ muốn thu ngươi làm đồ đệ, không phải thu ta. Tuy ta cũng muốn học võ công cao thâm báo thù cho cha mẹ, nhưng ta không muốn ép buộc.”
Quách Tĩnh nhẹ gật đầu, nghĩ Giang Nam thất quái chính là ép buộc, nếu hắn cầu đạo trưởng kia thu Khang đệ làm đồ đệ, chẳng phải cũng là ép buộc sao? Lập tức không nhắc lại chuyện này nữa, mà Dương Khang thì nằm úp sấp trên lưng hắn, lầm bầm nói:
“Đi thôi đi thôi, nhanh về nhà, ta lạnh chết…..”
Quách Tĩnh sủng nịnh cười, không khỏi bước nhanh hơn.
Đợi cho bọn họ lúc về đến nhà cũng là sau nửa đêm. Lý Bình gấp đến độ cũng đã tự mình xuất môn đi tìm nhiều lần, gặp hai người trở về mới yên tâm.
Dương Khang chuẩn bị một phần lý do thoái thác ổn định nàng, Lý Bình nghe nói Quách Tĩnh gặp một vị đạo trưởng võ công cao cường muốn dạy võ công cho hắn, tự nhiên trong nội tâm cao hứng, không hề truy cứu hai người bọn họ ban đêm không về nhà ngủ.
Ngày thứ hai, Giang Nam thất quái lần nữa đăng môn bái phỏng, nhưng Quách Tĩnh và Dương Khang bởi vì một đêm không ngủ đang ngủ bù, không có tinh thần tiếp bọn họ.
Lý Bình thì biết rằng Quách Tĩnh đã bái sư rồi, đành phải cáo lỗi với bảy người. Giang Nam thất quái tìm tám năm, tuyệt không chịu cứ như vậy buông tha, lập tức ở lại trong bộ lạc Thiết Mộc Chân, diễn xuất cho mấy chiêu võ công, khuất phục con báo Thốc Tát Hợp mang đến, Thiết Mộc Chân mừng rỡ, lưu bọn họ dạy võ công cho Đà Lôi.
Những sự tình này Quách Tĩnh cùng Dương Khang không biết, bọn họ ngủ cả ngày, thực tế Quách Tĩnh đối với Dương Khang mất mà tìm lại được, một mực ôm y ngủ, kiên quyết không buông tay. Dương Khang vùng vẫy mấy lần không ra, liền cũng theo ý hắn.
Cho đến khi chiều tối hai người mới tỉnh dậy, Quách Tĩnh sau khi nếm qua bữa cơm chiều, lưu luyến không muốn rời đi, lại bị Dương Khang không chút lưu tình đá ra khỏi trướng bồng.
Dựa vào! Tranh thủ thời gian đi học tuyệt thế võ công đem về a!
Dương Khang vuốt vuốt cần cổ cứng ngắc, đốt đèn bắt đầu xem sách vở mượn của Đà Lôi.
Qua không bao lâu, Dương Khang cảm thấy ngọn đèn nhoáng một cái, y phát hiện trong trướng bồng đột nhiên thêm một thân ảnh. Y bất đắc dĩ quay đầu, phát hiện người nọ thanh bào, sửu diện, cầm tiêu ngọc bích.
“Lại làm gì vậy?”
Dương Khang nhếch miệng, lúc này trong trướng của y có một người, Lý Bình lúc này vẫn chưa về, tám phần là bị Giang Nam thất quái quấn lấy.
Dương Khang thiếu chút nữa chửi ầm lên hắn biến thái, nhưng mà may mắn ngay tại lúc sắp thốt ra hai chữ kia, đột nhiên nghĩ có thể là đang sờ cốt.
Di? Chẳng lẽ y vận khí tốt đến như vậy? Có thể bái Hoàng dược sư làm sư phụ?
Hoàng dược sư một lần nữa ngồi thẳng lên, thỏa mãn gật gật đầu nói:
“Thân cốt rất tốt, chọn ngươi. Gọi ta sư phụ a!”
Dương Khang hai mắt sáng ngời, ngoan ngoãn kêu hai tiếng sư phụ.
Hoàng dược sư hừ nhẹ một tiếng, lại thì thào lẩm bẩm:
“Ngươi thu đồ đệ, ta cũng thu đồ đệ, đến lúc đó nhìn xem, đồ đệ ngươi lợi hại hay đồ đệ ta lợi hại!”
Dương Khang á khẩu không trả lời được, xem ra cho dù không đổi chỗ cùng Giang Nam thất quái, y và Quách Tĩnh nhất định cũng phải luận võ a…..