Beta: Bạch Hồ.
—oOo—
“Yên tâm, ta sẽ phụ trách!”
Dương Khang hiên ngang lẫm liệt nói ra những lời này, cũng không có phát giác trên người mình không có mặc quần áo. Thân thể cứ như vậy triển lộ trong nắng sớm, làm cho Quách Tĩnh nằm trên giường ánh mắt sâu thâm thúy thêm vài phần, cứ như vậy sững sờ, cũng không để ý Dương Khang nói cái gì.
Dương Khang thấy Quách Tĩnh biểu lộ hoảng hốt, cho là hắn không tin lời y nói, Dương Khang liền ngồi xổm người xuống, trịnh trọng đối với hắn lặp lại:
“Quách Tĩnh, ta sẽ phụ trách.”
Dương Khang cảm thấy có chút khổ sở, sau đó tự hỏi, nếu như hiện tại người nằm ở trên giường chính là mình, bản thân y có đơn giản cứ như vậy tha thứ cho Quách Tĩnh? Bất luận nam nhân nào cũng không có cam tâm nằm dưới thân nam nhân khác a. Quách Tĩnh không có cùng y trở mặt thành thù, đó là một điều tốt đẹp.
Quách Tĩnh lúc này mới nghe được ‘tuyên ngôn’ của Dương Khang, trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc cùng thần sắc không dám tin.
Dương Khang nhìn vào mắt Quách Tĩnh, bá đạo nói ra:
“Không cho phép cự tuyệt.”
Dứt lời còn như tuyên thệ bình thường, Dương Khang cường ngạnh hôn lên môi Quách Tĩnh. Chỉ là hành động của Dương Khang có chút thô lỗ, làm cho răng hai người cắn vào nhau gây đau đớn.
Quách Tĩnh bởi vì đau bụm lấy môi, nương theo động tác này lại xảo diệu che khuất cái nhếch môi ở khóe miệng.
Hắn thật sự là cái gì cũng chưa nói! Hết thảy đều là Khang đệ chính mình quyết định.
Dương Khang từ trên mặt đất tìm được y phục mặc vào, sau đó phát hiện quần áo Quách Tĩnh đã bị xé thành mảnh nhỏ. Dương Khang dưới đáy lòng không ngừng tự trách, y tối hôm qua hóa dã thú? Sao một chút y cũng không nhớ?
Nhưng bằng chứng như núi, Dương Khang cũng biết ý tứ không nên nhìn sắc mặt Quách Tĩnh, thấp giọng nói cho Quách Tĩnh biết y đi ra ngoài trong chốc lát, sau đó liền vượt qua bình phong giống như bay ra ngoài.
Quách Tĩnh nhìn bóng lưng bối rối của Dương Khang, lại trầm xuống, hắn không phải là quá mức lạc quan?
Dương Khang người này từ nhỏ đến lớn đều không có cái gì ý thức gọi là trách nhiệm, cho dù Dương Khang nói muốn phụ trách, hắn cũng không nên ôm hi vọng quá lớn.
Quách Tĩnh thở dài, đứng dậy dùng y phục đã rách tả tơi trên mặt đất xoa xoa thân thể. Tối hôm qua không cẩn thận bị chủy thủ cắt đến trên dùi, máu cũng chảy một ít, cùng một ít bạch sắc tạo thành chất lỏng hỗn hợp ở cùng một chỗ, lại ở địa phương nhạy cảm như vậy, cũng khó trách Dương Khang hiểu lầm.
Quách Tĩnh nhớ lại diện mạo khiêu khích lẳng lơ của Dương Khang, âm thầm hối hận đêm qua cơ hội tốt như vậy mà hắn lại bỏ lỡ.
Lúc này gian ngoài cửa phòng mở, sau một hồi ồn ào, Dương Khang từ sau tấm bình phong ló đầu ra, cười hỏi:
“Ta kêu người chuẩn bị nước ấm, muốn hay không tắm rửa? Ta còn mua một bộ quần áo mới, nếu như ngươi không muốn tắm ở trong này, chúng ta trở về.”
Quách Tĩnh sững sờ, Dương Khang mới đi ra ngoài không bao lâu, như thế nào nhanh như vậy đã chuẩn bị hết thảy?
Quách Tĩnh không biết lúc Dương Khang tám tuổi, y đã bắt đầu hầu hạ cuộc sống hằng ngày cho Hoàng dược sư, nếu không, dựa vào tính tình hay bắt bẻ của Hoàng dược sư, hắn làm sao có thể dạy toàn bộ võ công đảo Đào Hoa cho Dương Khang?
Trên thảo nguyên cái gì cũng không có, Dương Khang còn có thể phục vụ Hoàng dược sư khiến hắn hài lòng, chớ nói chi là ở trong thành thị phồn hoa này. Dương Khang đối với Hoàng dược sư tận tâm tận lực như vậy, đó là vì tuyệt học của đảo Đào Hoa. Bây giờ đối với Quách Tĩnh như thế, ngược lại là toàn tâm toàn ý.
Không phải đền bù tổn thất cũng không phải hồi báo, mà là chính thức quan tâm.
Quách Tĩnh có thể từ trong mắt Dương Khang thấy được tâm ý của y, tuy nguyên nhân tạo thành như vậy rất quỷ dị, nhưng Quách Tĩnh một chút cũng không muốn giải thích, nhàn nhạt cười nói:
“Ta trước tắm rửa a.”
Có lẽ, tối hôm qua không có hành động thiếu suy nghĩ, mới là lựa chọn chính xác nhất.
——————————
Lục Quán Anh vì xem kịch vui, cố ý dậy thật sớm, kết quả đợi cho đến buổi trưa, phòng bên kia mới có động tĩnh.
Sau đó hắn trừng lớn hai mắt, nhìn Dương Khang bận rộn mà chuẩn bị quần áo cùng nước tắm, cuối cùng còn dìu Quách Tĩnh ra khỏi phòng. Tuy Quách Tĩnh thoạt nhìn cùng bình thường không có gì khác nhau, nhưng vẫn có chút bước đi không tiện, trốn không thoát khỏi cặp mắt của Lục Quán Anh.
Cái gì? Chẳng lẽ tiểu sư thúc của hắn không phải ở mặt dưới?
Cằm Lục Quán Anh thiếu điều muốn rớt xuống, trong lòng lại âm thầm may mắn, đêm đó chính mình không có tiếp tục nữa, nói không chừng khi đó bị áp chính là hắn.
Ân…… Như vậy xem ra, vấn đề bất lực của hắn không thể đơn giản giải quyết như vậy…… Lục Quán Anh đứng cạnh lan can, yên lặng chảy xuống hai hàng lệ……
————————–
Đùi của Quách Tĩnh bị chủy thủ đả thương, đi đường vừa vặn ma xát với nhau, tuy hắn hết sức che giấu, nhưng vẫn là có chút không tiện. Dương Khang cố ý kêu một chiếc xe ngựa, Quách Tĩnh nằm ở trong xe, nhìn Dương Khang cẩn cẩn dực dực chiếu cố hắn, lần đầu Quách Tĩnh có cảm giác áy náy.
Dương Khang phân phó xa phu đưa bọn họ về Quy Vân trang, trở lại nằm xuống bên cạnh Quách Tĩnh, oa trong ngực Quách Tĩnh thỏa mãn thở dài. Dương Khang dù sao cũng đã làm ra chuyện đến nông nỗi này, y không thể một cước đá văng Quách Tĩnh ra, chỉ đành phải chịu trách nhiệm đến cùng.
Trên thực tế, Dương Khang kỳ thật cũng không có bài xích quyết định này, giống như là rất sớm trước kia, y đã muốn làm như vậy.
“Quách Tĩnh, từ nay về sau không cho phép gần gũi bất kỳ nữ nhân nào, nam nhân cũng không được.”
Dương Khang ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói.
Quách Tĩnh run lên, lời này tại sao cùng đêm qua giống như vậy? Quách Tĩnh còn tưởng rằng Dương Khang nhớ ra cái gì đó, cúi đầu nhìn biểu tình trên mặt Dương Khang.
Dương Khang lại cho là Quách Tĩnh không muốn, cau mày rồi nói tiếp:
“Ta cũng sẽ không đi trêu chọc nam nhân hoặc nữ nhân khác, như vậy công bình đi?”
“Hảo.”
Quách Tĩnh lập tức đáp ứng.
Dương Khang yên lặng nhìn gương mặt không biểu tình nhưng ánh mắt lại lóe hào quang của Quách Tĩnh, thấy thế nào như bản thân đem chính mình cấp bán.
Quách Tĩnh thấy Dương Khang dùng đôi mắt hồ nghi nhìn tới nhìn lui, không chút nghĩ ngợi trực tiếp phong bế môi của Dương Khang. Dương Khang vừa mới toát ra nghi vấn liền bị hôn cho đến thiên hôn địa ám, cho đến khi xe ngựa đến Quy Vân trang, Quách Tĩnh mới buông tha Dương Khang.
Dương Khang đi xuống xe ngựa, trong nội tâm nghĩ, bản thân phải rèn luyện nội tức, nếu không, nội tức y kém xa Quách Tĩnh, từ nay về sau mỗi lần hôn môi đều bị hôn đến không suy nghĩ được gì là không tốt.
Bất quá khi nghĩ đến vấn đề nội tức, Dương Khang liền nhớ lại ngày hôm qua tại Thái Hồ phát sinh sự kiện ‘chết đuối’.
Dương Khang trả tiền cho xa phu, chủ động nắm tay Quách Tĩnh đi vào Quy Vân trang. Quách Tĩnh bị Dương Khang nắm tay làm cho hắn cả kinh, nhưng không có bất luận cái gì khác thường, ngược lại lén lút dùng lòng bàn tay của mình cầm ngược tay Dương Khang.
Dương Khang nhịn không nổi, đi không được vài bước liền hỏi:
“Quách Tĩnh, hiện tại cho ta cái giải thích, ngày hôm qua ngươi cùng Hoàng Long dưới đáy hồ làm cái quỷ gì a?”
Quách Tĩnh thấy Dương Khang vẫn giống như trước đây gọi hắn Quách Tĩnh, sắc mặt buồn bã, trong miệng lại như không có việc gì trả lời vấn đề của Dương Khang, nói:
“Ta không biết, hắn cũng không phải muốn đẩy ta vào chỗ chết, hình như là trêu chọc.”
Dương Khang nghĩ thầm, như thế phù hợp với tính cách Hoàng Long, nhưng là…… Dương Khang không khỏi đỏ mặt lên, hạ giọng tiếp tục hỏi:
“Sau đó vì cái gì lại làm bộ chết đuối?”
Quách Tĩnh thản nhiên cười nói:
“Bởi vì ta muốn hôn ngươi.”
Dương Khang bị thành thật của Quách Tĩnh làm giật mình, lúc ý thức được Quách Tĩnh nói cái gì càng làm cho Dương Khang thêm đau đầu.
Quan hệ của bọn họ hiện tại xem như định ra rồi, cho nên Dương Khang cũng không nên nói hắn cái gì, chỉ có thể hờn dỗi trừng Quách Tĩnh. Quách Tĩnh thấy bộ dáng Dương Khang khả ái như vậy, giống như là muốn chứng thật lời hắn nói, nhìn lướt phụ cận gần đây không có người, Quách Tĩnh liền cúi đầu hôn đôi môi vẫn còn sưng đỏ của Dương Khang.
Dương Khang nghiến răng nghiến lợi, thấy Quách Tĩnh chỉ là hôn nhẹ một cái liền rời đi, Dương Khang liền thân thủ giữ chặt vạt áo Quách Tĩnh, đem hắn một lần nữa kéo lại, không chút khách khí cùng Quách Tĩnh gắn bó quấn giao một phen, đợi hai người đều thở hồng hộc thì Dương Khang mới buông Quách Tĩnh.
Dương Khang mặt ửng đỏ ngẩng đầu liếc Quách Tĩnh, cảnh cáo hắn nói:
“Từ nay về sau nếu muốn hôn ta thì hôn, không cần kiếm cớ, chỉ là đừng cho người khác thấy là được.”
Dứt lời liền hừ lạnh một tiếng, dắt lấy Quách Tĩnh tiếp tục đi về phía trước.
Quách Tĩnh ngạc nhiên nhíu mày, hắn đã sớm biết Khang đệ và những người khác bất đồng, nhưng lần này…… Ngược lại vượt quá dự liệu của hắn.
Chỉ là, nếu Dương Khang biết tối hôm qua chuyện gì cũng không có phát sinh, liệu Dương Khang có mãnh liệt như vậy?
Quách Tĩnh tưởng tượng một chút, phát hiện bí mật này hắn vẫn là nên chôn kĩ trong đáy lòng là tốt nhất.
Hắn không phải đã phát qua lời thề, cho dù dùng bất cứ thủ đoạn gì, đều phải khiến cho Dương Khang ở lại bên cạnh mình sao?
Như vậy hắn không hối hận.
Dương Khang không biết trong nội tâm Quách Tĩnh có tính toán nhỏ nhặt, Dương Khang lôi kéo Quách Tĩnh trở lại tiểu viện của bọn họ trpng Quy Vân trang, giúp Quách Tĩnh lên giường nghỉ ngơi.
Tuy Quách Tĩnh thuần khiết đề nghị ngủ cùng nhau, nhưng Dương Khang cảm thấy mình cần phải hảo hảo tỉnh táo một chút, nhã nhặn từ chối đề nghị của Quách Tĩnh, một mình chạy tới Thái Hồ ngẩn người.
Dương Khang bắt đầu chăm chú nghĩ lại quan hệ của mình và Quách Tĩnh.
Kỳ thật Dương Khang phải thừa nhận, y và Quách Tĩnh hai người ở chung với nhau cũng đã gần hai mươi năm, ai cũng không ly khai ai, nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không tệ, hiện tại lại đi đến một bước cuối cùng, như vậy Dương Khang không thể làm đà điểu mà phủ nhận, bọn họ có cảm tình.
Tiếp tục như vậy cũng không có cái gì không tốt. Hoa Tranh không chấp nhận y, Hoàng Dung là nam nhân, Mục Niệm Từ vốn là nương tử của y đã có người trong lòng, hiện tại tâm nàng như đã chết trở thành nghĩa muội của mình. Nói cách khác, nếu bọn họ ở cùng một chỗ, cũng sẽ không phụ cô nương nào, duy nhất không tốt chính là hai nhà Quách – Dương vô hậu.
Đó là một vấn đề nan giải. Dương Quá ngược lại đã có, nhưng Quách Phù nhất định là không thể tồn tại. Tuy Dương Khang phi thường chán ghét đại tiểu thư điêu ngoa, bất quá khó khăn nhất là Quách bá mẫu.
Muốn chết, y đem đứa con người ta ăn sạch sẽ, Quách bá mẫu khẳng định đánh chết y……
Dương Khang phiền não nhăn lại lông mày, nghĩ như thế nào có thể bắt cóc con người ta, sau đó đột nhiên phát hiện ảnh ngược trong hồ, trừ Dương Khang ra, không biết khi nào thì bên cạnh còn có thêm một người.
Thanh bào, sửu diện, ngọc bích tiêu.
“Sư phụ!”
Dương Khang kinh hỉ quay đầu lại. Y chỉ biết, Hoàng Long kia là một tiểu tử luyến phụ trầm trọng, chỉ cần hắn xuất hiện, như vậy Hoàng dược sư khẳng định sẽ ở tại phụ cận.
Hoàng dược sư hướng Dương Khang nhẹ gật đầu, đem mặt nạ da người xấu xí gỡ xuống, lộ ra gương mặt thoát tục. Tuy hắn đã qua tuổi bốn mươi, nhưng nhìn chỉ hơn ba mươi, trên mặt của hắn cũng không có lưu lại nhiều dấu vết của năm tháng. Hoàng dược sư khó được từ ái cười cười, hướng Dương Khang tán dương nói:
“Khang nhi, ngươi làm không sai. Rất tốt, rất không tồi.”
Dương Khang nghe vậy ngẩn ngơ, Hoàng dược sư tán dương y chuyện gì? Là giúp hắn giáo dục đứa con? Hay là đuổi đi Hắc phong song sát? Hay là tìm đến Lục Thừa Phong?…… Dương Khang mờ mịt, mở to mắt hy vọng sư phụ y có thể cho y một điểm nhắc nhở.
Hoàng dược sư quay đầu lại nhìn tiểu viện của Dương Khang cùng Quách Tĩnh, lúc Dương Khang và Quách Tĩnh trở về, hắn cũng ở gần đó. Bộ dáng Quách Tĩnh đi đường không tiện hắn có thể nhìn ra. Bên môi Hoàng dược sư giơ lên một cái tiếu dung đắc ý, nghĩ thầm, Dương Khang không hổ là đồ đệ của hắn, quả nhiên thắng được đồ đệ người nọ.
Dương Khang lại cảm thấy Hoàng dược sư cười đến có chút quỷ dị, liền không hỏi chuyện gì khiến cho Hoàng dược sư khích lệ y, mà Dương Khang đi hỏi vấn đề khiến y quấn quýt nhiều năm nay.
“Sư phụ, năm đó một đêm kia, ngươi cùng Vương Trùng Dương, rốt cuộc là người nào thắng?”
Tiếu dung Hoàng dược sư dừng lại bên môi.