• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Miu Miu.

Beta: Bạch Hồ.

—oOo—

Kỳ thật chân Dương Khang vẫn chưa đụng trúng Hoàng Long, hắn tự động từ trên giường bật người lên, ưu nhã trên không lượn một vòng, nhẹ nhàng đứng trên mặt đất, giơ lên gương mặt tinh xảo, hướng cửa ra vào cười đến sáng lạn.

Dương Khang theo ánh mắt của hắn nhìn lại, phát hiện Quách Tĩnh đang bưng bữa sáng đi vào, mặt không biểu tình đứng ở cửa ra vào.

Dựa vào trình độ quen thuộc Dương Khang đối với Quách Tĩnh, có thể nhìn thấy được ánh mắt không vui của Quách Tĩnh, Dương Khang liền biết một màn mập mờ kia đã bị Quách Tĩnh xem vào trong mắt.

Bất quá Dương Khang ngược lại cảm thấy không có chỗ nào cần giải thích, phi thường tự nhiên nhảy xuống giường đi ra sau tấm bình phong rửa mặt. Quách Tĩnh thì đem bữa sáng đặt lên bàn, liếc nhìn Hoàng Long, rồi dẫn đầu hướng trong sân đi đến.

Quách Tĩnh đứng dưới ánh mắt ấm áp, tâm lại như rơi vào hầm băng, hắn hít sâu một hơi, quay người lại hướng Hoàng Long đang chậm rì rì đi tới, thản nhiên nói:

“Ngươi cũng biết?”

Hoàng Long trả cho Quách Tĩnh một cái tiếu dung thật lớn, sau đó học ngữ khí Dương Khang, nhiệt huyết nắm tay nói:

“Yên tâm, ta sẽ phụ trách!”

Ngược lại ôm bụng cười đến tùy ý, nói:

“Ha ha! Tiểu tử kia nếu biết chân tướng, có thể hay không tức giận đến thổ huyết?”

Một tia hi vọng cuối cùng trong nội tâm Quách Tĩnh liền bị Hoàng Long tàn nhẫn xóa đi.

Mình như thế nào lại xem nhẹ người này?

Ngày đó mình ở Thái Hồ thiếu chút nữa chết đuối, chính là do hắn tạo thành, sau đó làm sao có thể không hiếu kỳ theo sát bọn họ?

Quách Tĩnh mân khẩn khóe miệng, thật vất vả mới cùng Khang đệ tiến thêm một bước, nhưng loại hạnh phúc này vì sao chỉ có thể bảo trì một ngày?

“Di? Ngươi không cầu ta thay ngươi giữ bí mật?”

Hoàng Long dừng tiếu dung, lạnh lùng hỏi.

“Bởi vì ta biết rõ, ngươi sẽ ra điều kiện để trao đổi, ta khẳng định làm không được.”

Quách Tĩnh chậm rãi buông nắm tay, cúi đầu nhìn lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, lại chậm rãi nắm chặt lần nữa.

Lần trước là vì Vương Xứ Nhất cùng sư phụ có quan hệ, nên hắn mới đem chỗ ở của sư phụ cấp cho Hoàng Long. Mặc dù nội tâm thuyết phục chính mình là làm đúng, nhưng khi thấy bộ dáng hiện tại của sư phụ, hắn vẫn là có xấu hổ.

Quách Tĩnh tuy không biết cuối cùng hoàng Long muốn cái gì, nhưng hắn quả thật có thể cảm giác được, Hoàng Long đối với sư phụ hắn có địch ý.

Hắn không thể bởi vì muốn Khang đệ mà bán đứng sư phụ.

Huống hồ, sau đêm đó, Khang đệ một bên tình nguyện nhận định như vậy, hắn không có giải thích rõ ràng cũng là lỗi của hắn.

Loại hạnh phúc trộm được này, mặc dù ngọt ngào, nhưng trong nội tâm cuối cùng vẫn là bất an.

Hoàng Long thấy Quách Tĩnh vẻ mặt kiên định, vốn định bàn điều kiện một chút lại một câu cũng không nói được, không khỏi kinh hoảng nói:

“Ngươi không hối hận? Ta đây đi nói cho Dương Khang biết!”

Quách Tĩnh nhìn thẳng Hoàng Long, sắc mặt bình tĩnh nói:

“Đi đi, đúng lúc ta không có mặt mũi cùng Khang đệ nói.”

Hoàng Long khẽ giật mình, dưới ánh mặt trời, ánh mắt Quách Tĩnh thanh tịnh mà kiên nghị, càng phát ra vẻ hèn mọn, bỉ ổi, đáng xấu hổ, dơ bẩn của mình, mà ngay cả một khắc cũng vô pháp phát ngốc, Hoàng Long quay đầu như một cơn gió lốc bay vào trong phòng.

Quách Tĩnh cũng không có theo sau, mà là ngây người trong sân, trong đầu trống rỗng.

Hắn phải giải thích thế nào? Vạn nhất Khang đệ cùng hắn trở mặt, làm sao bây giờ? Hắn ăn nói kém cỏi, nói như thế nào mới có thể làm cho Khang đệ tin tưởng hắn……

Quách Tĩnh bất ổn nghĩ, chợt nghe thanh âm Dương Khang từ trong nhà vang lên.

“Quách Tĩnh, ai phạt ngươi đứng? Mau tới ăn cơm a! Món ăn đều ngon.”

Dương Khang ngậm chiếc đũa, từ phía sau cửa thò đầu ra.

Quách Tĩnh cảm giác mình bị thái dương phơi nắng đến hoa mắt, vô ý thức lên tiếng, chết lặng đi về phòng. Hắn nhìn chung quanh một vòng, phát hiện đã không còn thân ảnh của Hoàng Long, không khỏi lấy làm kỳ lạ.

“Ngươi tìm Hoàng Long a? Không biết hắn vừa mới tức giận cái gì, xông vào trong phòng sau đó nhảy cửa sổ ly khai, ngay cả chào hỏi cũng không có, thật sự là không có lễ phép a!”

Dương Khang một bên lải nhải, một bên dọn xong bát đũa. Vừa nhấc đầu thấy Quách Tĩnh vẫn là thất thần, không khỏi cười nói:

“Nhanh ngồi xuống ăn cơm đi, ngươi cùng Hoàng Long nói cái gì ta mặc kệ, chứ đừng thất hồn lạc phách như vậy, ta sẽ ghen!”

Quách Tĩnh lấy lại tinh thần, thấy được Dương Khang dùng chiếc đũa xẹt qua bên môi, màu ngà của chiếc đũa càng làm rõ đôi môi hồng nhuận, đúng là có một phen phong tình khác. Quách Tĩnh cảm thấy xiết chặt, chỉ có thể tranh thủ thời gian ngồi xuống cúi đầu ăn cơm.

Dương Khang nâng cằm, cười yếu ớt nhìn Quách Tĩnh.

Hai người bọn họ cho y là người chết? Đêm hôm đó rốt cuộc có hay không phát sinh chuyện gì, y đã sớm biết rõ chân tướng.

Lúc y thu thập đồ đạc trong thanh lâu, đã phát hiện thanh chủy thủ của y có vết máu. Đêm qua cùng Quách Tĩnh thân mật, y lần nữa xác nhận, bên đùi của Quách Tĩnh có một vết thương mới, liền minh bạch cả sự kiện là hiểu lầm.

Lúc xác nhận là hiểu lầm, y một chút cũng không tức giận Quách Tĩnh giấu diếm, mà may mắn là cái hiểu lầm, nếu không, y thực không cách nào tưởng tượng, mình sẽ trong vô ý thức làm bị thương Quách Tĩnh.

Bất quá hiểu lầm thì hiểu lầm, câu ‘phụ trách’ cũng đã nói ra miệng, Dương Khang không nghĩ sẽ thu hồi.

Cũng chính bởi vì chuyện này, làm Dương Khang rất nghiêm túc suy nghĩ một chút về chuyện của y và Quách Tĩnh, mà kết luận là y không bài xích, thậm chí còn rất vui mừng.

Nếu kết luận như vậy, y cần gì phải nhăn nhó? Tuy cùng nam nhân một chỗ không có nằm trong kế hoạch của cuộc đời y, nhưng chỉ cần mình vui vẻ, y cái gì cũng không quan tâm.

Hoàng Long thật đúng là buồn cười, cố ý bò lên trên giường của mình chính là vì câu nói kia? Cho dù bị hắn biết thì thế nào?

Bất quá Dương Khang vẫn là rất vui vẻ, y vốn đang lo lắng Quách Tĩnh sẽ giống như diễn viên trong kịch ngôn tình cẩu huyết, sẽ bị Hoàng Long uy hiếp, không nghĩ Quách Tĩnh lại khiến cho Hoàng Long tức giận đến nỗi bỏ chạy.

Không hổ là Quách Tĩnh của y.

Dương Khang nghĩ tới đây, càng cười đến sáng lạn, trải qua đời trước, y biết rõ, tìm được một người yêu mình chân thành không dễ dàng, nếu bỏ lỡ, y thật sự là một cái ngu ngốc.

Quách Tĩnh ăn vài miếng cơm, phát hiện Dương Khang cũng không có động đũa, nghi hoặc ngẩng đầu, thấy đôi mắt Dương Khang mang ý cười, thoáng cái liền dời mục quang.

Dương Khang thấy thế cười nói:

“Chúng ta cơm nước xong, phải đi chào từ biệt sư huynh ta, đi Lâm An a.”

Bọn họ ở trong này chậm trễ thời gian rất dài, Dương Khang không muốn lại bị cuốn vào bất luận cục diện rối rắm nào nữa.

Quách Tĩnh nhẹ gật đầu, hắn do dự chốc lát, nghĩ muốn đem chuyện đêm đó nói rõ với Dương Khang, nhưng khi lời nói đến bên miệng, lại không biết nên mở miệng như thế nào.

“Hư…… Không cần phải nói ra, ta đều hiểu.”

Dương Khang cười yếu ớt ngăn trở Quách Tĩnh.

“Mặc kệ chuyện gì xảy ra, hoặc là không có phát sinh cái gì, lời ta nói cũng sẽ không thu hồi.”

Quách Tĩnh đầu tiên là không dám tin mà ngẩn ngơ, sau đó trì độn lí giải hàm nghĩa trong lời nói của Dương Khang, toàn thân Quách Tĩnh liền lâm vào cuồng hỉ.

Dương Khang thấy Quách Tĩnh hai mắt sáng ngời như muốn hóa thân thành cẩu cẩu bổ nhào tới, vội vàng dùng chiếc đũa gõ đầu của hắn ngăn cản nói:

“Mau ăn cơm, cơm nước xong chúng ta đi gặp sư huynh của ta.”

Quách Tĩnh lập tức nghe lời vùi đầu ăn cơm, mà Dương Khang thì vừa ăn vừa cố gắng chăm chú tự hỏi, như thế nào mới có thể chính thức áp đảo một con khuyển khổng lồ.

Có vẻ rất khó a…… Võ công của y không bằng Quách Tĩnh, nội tức cũng không đủ, thể lực càng không được.

Thật sự là đau đầu a……

————————–

Hai người sau khi ăn cơm xong, liền đi chủ trạch Quy Vân trang cùng Lục Thừa Phong chào từ biệt.

Lục Thừa Phong tất nhiên không muốn tiểu sư đệ nhanh như vậy mà đi, liền cùng bọn họ ở tại thư phòng nói chuyện, đột nhiên có hạ nhân gõ cửa đi đến.

“Trang chủ, có người đưa tới cái này, nói muốn thỉnh trang chủ tự mình xem qua.”

Tên hạ nhân cúi đầu đưa tới một cái mâm gỗ, trong mâm để một vật, lại dùng vải xanh bao phủ.

Lục Thừa Phong đem vải xanh xốc lên, rõ ràng là một cái bạch cốt đầu lâu, trên đầu lâu có năm cái lỗ.

Quách Tĩnh cùng Dương Khang liếc nhau một cái, hai người đối với sự việc này không có lạ lẫm, năm đó lúc bọn họ tám tuổi, cũng đã ở trên thảo nguyên thấy qua.

Hấp dẫn chú ý của bọn họ chính là bên cạnh bạch cốt đầu lâu, để một cái ngọc bội thượng đẳng. Dương Khang nheo lại con mắt, đã nhận ra cái ngọc bội này vốn là thuộc về ai.

Lục Thừa Phong lúc này sắc mặt đại biến, run giọng hỏi:

“Cái này…… Ai lấy ra? Ngọc bội của Quán Anh tại sao lại ở chỗ này?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK