Hình đại diện wechat của Lý An Sinh thậm chí vẫn còn là hình đại diện mặc định màu ghi xám của nhà sản xuất. Triệu Vũ ấn vào, phát hiện Lý An Sinh chỉ mới bắt đầu đăng trạng thái từ hơn một tháng trước, tần suất đăng trạng thái không dày, nhiều lắm thì một tuần một lần, nội dung thì chỉ có mấy bức ảnh chụp đơn thuần như kiểu lọ hoa trên bàn làm việc, con mèo con dưới lầu công ty, hay cảnh xuân ở Ngô Thành… Ngoài ra, đến nửa chữ cũng không viết thêm, tạo cho người ta cảm giác dịu dàng ngoài ý muốn, thực không phù hợp với tính cách của giám đốc Lý chút nào.
Triệu Vũ tỉ mỉ ngẫm lại, hẳn là vào cái đêm anh say rượu ngủ lại nhà Lý An Sinh, cậu ta đã thêm anh thành bạn bè. Ai dè, một tháng này Triệu Vũ đều chạy ngược chạy xuôi, wechat đến cả mở cũng lười, lấy đâu ra thời gian mà đi xoát bảng tin?
Triệu Vũ do dự một chút, rốt cuộc vẫn là thoát ra ngoài, không like hay bình luận bất cứ một cái gì.
Anh ta không hiểu đến cùng thì Lý An Sinh đang suy nghĩ cái gì? Triệu Vũ nằm bệt trên giường, nhắm hai mắt lại.
Năm cuối cùng mà Triệu Vũ với Lý An Sinh yêu nhau, Lý An Sinh tựa như uống nhầm thuốc, nhìn cái gì cũng không vừa mắt, mà anh Vũ tuổi trẻ khí thịnh, thà chết cũng không cúi đầu, thành ra hai người thường xuyên cãi nhau, cãi đến mức gà bay chó sủa người ngã ngựa đổ, cuối cùng thì tan rã trong không vui. Nếu để mà nói ra, thực không tính là hồi ức gì tốt đẹp.
Trên thực tế, trước khi gặp lại sau sáu năm, Triệu Vũ vẫn luôn cho là Lý An Sinh hận mình. Vì hận mình cho nên người kia mới có thể rời đi không thấy tăm hơi, cũng như không tham gia họp lớp, không liên hệ với bất kì bạn bè nào, dứt khoát chối từ sự tồn tại của cái thành phố nhỏ bé chật hẹp này… Thế nhưng, đợi Lý An Sinh về rồi, Triệu Vũ lại có chút mê man. Không phải tại anh ta sợ Lý An Sinh lãnh đạm lạnh lùng, mà là sợ Lý An Sinh chỉ cần vô ý để lộ ra một chút dịu dàng thôi, thì cho dù nó không mang theo tí tình cảm nào, anh ta cũng đều sẽ chết chìm trong đó.
“Yaaaa, đi chết đi!” Triệu Vũ đạp chăn, buồn bực đáp điện thoại sang một bên.
Đúng lúc này, điện thoại ong ong kêu vang. Triệu Vũ thở hắt ra, cầm lên xem. Hóa ra là tin nhắn của Nhị Cẩu. Trần Nhị Cẩu quả nhiên đánh chết cái nết không chừa, lại hẹn anh ta ra ngoài gặp mặt.
Triệu Vũ đồng ý, đứng dậy tắm rửa sửa soạn.
Con trai ra ngoài chưa bao giờ cần chải chuốt trang điểm mất thời gian như con gái. Cho nên, Triệu Vũ đánh răng thay đồ xong còn chưa đến mười lăm phút đã mở cửa rời đi. Trước khi đi, anh ta còn kịp đánh tiếng qua với ba mẹ và ăn hai lát bánh mì nướng. Bình thường, mấy người bọn họ hội họp, đều là đến thẳng quán ăn nhà Gà Mái. Mặc dù chỉ có mỗi món cổ vịt, thế nhưng ăn ăn uống uống cũng rất thỏa mãn. Lúc này, lại chẳng biết Nhị Cẩu phát điên cái gì mà đi hẹn Triệu Vũ ở quán cà phê! Triệu Vũ nỗ lực làm việc hơn một tháng, tiền lương kể ra cũng khá hậu hĩnh, áng chừng ví tiền liền quả quyết tiến vào.
Nhị Cẩu “Anh ơi, em sai rồi!”
Triệu Vũ còn chưa kịp ngồi xuống đã bị làm cho lòng đầy khó hiểu. Đợi khi ngồi xuống rồi, anh ta liền bình tĩnh quan sát Nhị Cẩu nói “Phê chuẩn cho cậu chủ động nhận lỗi.”
Nhị Cẩu “Anh ơi, em sai thật rồi!”
Triệu Vũ nhíu mày, Nhị Cẩu bày ra bộ mặt giả nai đầy buồn nôn “Anh nghe xong đừng giận em nha.”
Triệu Vũ thừa biết tài năng diễn xuất của Nhị Cẩu, toàn thế giới này còn không phải nợ cậu ta một cái tượng người vàng? Thế nhưng, lúc này nhìn nhìn, Triệu Vũ lại có chút hứng thú “Nói nghe thử xem.”
“Anh, anh còn nhớ không? Lần trước em đi công tác bên Đế Đô gặp phải chị dâu cũ ý.” Nhị Cẩu cẩn thận thăm dò “Sau đó, hai chúng em có trao đổi danh thiếp cho nhau. Lại đến sau đó, tầm khoảng hơn nửa tháng trước gì đó, cậu ta đột nhiên gọi điện cho em…”
Triệu Vũ cứng người.
Nhị Cẩu “Lúc đầu em cũng là ôm tâm trạng thà chết chứ không chịu nói chuyện đến gặp cậu ta! Cơ mà chị dâu thay đổi rồi! Cậu ta quả thực rất biết cách nói chuyện. Mà em… Em chẳng may uống quá chén… Thế là cậu ta liền hỏi em chuyện của anh mấy năm gần đây…”
Triệu Vũ nháy mắt ngồi thẳng “Cậu nói cho cậu ta biết rồi?!”
Nhị Cẩu lập tức giơ hai ngón tay lên trời “Làm sao có thể! Em uống say, đầu tiên là tức giận mắng cậu ta một trận, nói năm đó cậu ta phủi mông bỏ đi quá mức vô sỉ, đáng đánh!” Nói nói, Nhị Cẩu thấy sắc mặt Triệu Vũ thay đổi, liền tinh ý đổi giọng “Đương nhiên, anh cũng biết em rồi đấy, tính tình tốt quá mà, làm gì có chửi rủa ai bao giờ, động tay động chân thì lại càng không. Chẳng qua là nói dăm câu thôi. Lại đến sau đó, em, một lòng ghi nhớ lời anh đã dặn, nửa lời cũng nhất quyết không chịu tiết lộ!”
Triệu Vũ cười lạnh một tiếng, Nhị Cẩu hức hức nói “Em thề em không nói cho cậu ta biết chuyện của chú! Em chỉ nói bóng gió là nhà anh xảy ra chút chuyện, tình hình không còn được như trước đây. Cậu ta cũng hiểu ý, một mặt trầm ngâm không biết đang nghĩ gì. Cậu ta còn hỏi em, mấy năm nay, anh có người yêu không… Ai da, em đó, vốn định nói thật với cậu ta là anh không có, thế nhưng mà nghĩ lại, nói vậy thì mất mặt quá, thử nhìn chị dâu cũ mà xem, bộ dáng bây giờ của cậu ta ngon nghẻ như thế, thì nhân tài như anh của em đây làm sao lại có thể không có người theo đuổi được, đúng không anh? Thua người không thua trận mà!”
Triệu Vũ “…”
Nhị Cẩu “Thế là em bảo với cậu ta là anh với Tưởng Điềm Điềm quay về với nhau.”
“?!” Triệu Vũ suýt chút nữa thì phụt hết cả cà phê lên mặt thằng bạn thân, hai mắt trợn tròn “Cậu… Con mẹ nó…”
Nhị Cẩu lắp bắp “Anh ơi, em cũng chỉ vì muốn tốt cho anh thôi mà. Nói không chừng mấy năm này Lý An Sinh được đầy rẫy hoa cỏ vây quanh, mà anh thì lại một người cũng không có, thế thì mất mặt lắm!”
Triệu Vũ “Mẹ nó! Sao cậu không nói tôi với cậu yêu nhau luôn đi?” Vừa dứt lời liền thấy nếu như Nhị Cẩu mà nói thế thật thì có khi lại càng buồn nôn hơn. Vất vả lắm mới bình ổn lại được tâm tình, Triệu Vũ hít vào hai ngụm, nặng nề đặt tách cà phê bé nhỏ tinh xảo lên bàn, khiến cà phê bên trong hơi bị vẩy ra “Cậu thèm đòn hả? Hay là ngứa thịt? Không cần nói tôi, Tưởng Điềm Điềm người ta tốt xấu gì cũng là một cô gái, cậu tổn hại thanh danh người ta thế mà được à?”
“Cho nên em mới không dám nói với cô ấy.” Nhị Cẩu nhăn nhó “Em mà nói, đừng nói cô ấy, Gà Mái có khi đã liều mạng với em trước rồi…”
Nhị Cẩu một miệng đắc tội tận ba người, kĩ năng có chút mới mẻ, rất tốt!
Tốt cái đầu ý!
Triệu Vũ đau đầu. Lý An Sinh người này, thoạt nhìn cao ngạo lạnh lùng không màng danh lợi, thế nhưng lòng dạ lại hẹp hòi chỉ vừa xuyên một sợi tóc. Ngẫm lại thời cấp ba năm đó, khi mà cả hai đã xác định quan hệ, Lý An Sinh gần như là uống dấm (ghen) thay cơm. Anh ta chỉ cần chuyện trò thân mật với người khác dăm ba câu, cậu ta đã không vui, ra ngoài đánh nhau cũng không thích, ôm vai bá cổ đi với anh em liền sầm mặt, đã thế còn cố tình tỏ vẻ như kiểu ta đây rất bình tĩnh, ta không quan tâm, ta không nghe ta không thấy, hại anh ta không biết đâu mà lần! Đương nhiên, bạn gái cũ duy nhất của Triệu Vũ – Tưởng Điềm Điềm cũng vì thế mà phải chịu không biết bao nhiêu là oan ức. Ngày ngày bị Lý An Sinh tặng cho cái nhìn lạnh như sống dao, quả là đáng thương vô cùng! Mà những ngày Lý An Sinh ghen tuông, Triệu Vũ cũng sống đến là khổ sở, bởi vì đối phương gần như là người khó dỗ nhất thế giới! Cũng kể từ đó, chỉ cần Lý An Sinh nghe đến tên Tưởng Điềm Điềm, liền…
Triệu Vũ giật mình, liền cái gì đây?
Anh ta đã quên, giữa mình và Lý An Sinh vốn dĩ nửa phần quan hệ cũng không có. Người ta chỉ đơn thuần là tiện miệng hỏi tới, vậy mà anh ta lại lo sốt hết cả vó lên!
Nhị Cẩu trơ mắt ngóng nhìn đại ca rơi vào hồi ức mà dần dần trở nên u ám, cảm thấy bản thân thật sự sai rồi, i i a a nửa ngày cũng không khiến đối phương chú ý đến mình, trong lòng không tránh khỏi có chút tủi thân. Nói thật, cậu ta cũng là một lòng nghĩ cho đại ca nhà mình thôi mà. Nhiều năm như vậy, chứng kiến Triệu Vũ chật vật đứng lên từ đám hỗn độn, một mình gánh vác trọng trách, đi sớm về khuya lo bữa cơm manh áo, thế mà Lý An Sinh thì lại giày Tây bít tất! Thử hỏi cậu ta làm sao có thể không giận? Mặc dù Nhị Cẩu không phải đương sự, thậm chí có thể nói là chẳng biết tí gì về chuyện năm đó, thế nhưng cậu ta vẫn giận! Mà một khi đã giận, cậu ta không thể không nói ra khỏi miệng! Nếu không phải tại điều kiện có hạn, cậu ta còn hận không thể biến đại ca nhà cậu ta thành tổng giám đốc nắm trong tay huyết mạch kinh tế toàn cầu, huống hồ đây mới chỉ là một người bạn gái?
“Tôi không trách cậu.” Triệu Vũ đột nhiên mở miệng “Bày ra cái bộ dạng đó cho ai xem cơ chứ?”
Nhị Cẩu sửng sốt.
Triệu Vũ “Mau, uống xong còn đi quán khác, đây không phải phong cách của anh, đi ăn xiên nướng đi.”
Nhị Cẩu a một tiếng, cúi đầu hớp một hớp cà phê thật to. Triệu Vũ ngược lại không uống mà mượn cớ đi nhà vệ sinh để đi ra tính tiền trước. Hai người bước ra khỏi tiệm cà phê to lớn, quay đầu đi tới một quán xiên nướng cuối căn hẻm nhỏ, gọi hai chai bia rồi sảng khoái đánh chén. Nhị Cẩm không dám nhắc đến chuyện chị dâu cũ nữa, nhanh mồm nhanh miệng đổi một cái chủ đề chém gió, cả hai lại chuyện trò vui vẻ ngất trời. Cứ thế đến tận xế chiều, Nhị Cẩu bị mẹ thúc gọi về, cậu ta mới quyến luyến chia tay Triệu Vũ.
Triệu Vũ lên xe bus về nhà. Do buổi chiều xe không quá nhiều người, cho nên anh ta vẫn may mắn tìm được một chỗ để ngồi. Thời tiết Ngô Thành hôm nay được ngày ấm áp hiếm thấy, ánh nắng chiếu qua cửa sổ xe, mang theo từng dải bụi phất phơ bay lượn. Xung quanh Triệu Vũ đều là những vị lão nhân đi chợ hoặc ra công viên đi dạo, cho nên âm thanh trong xe nếu như không phải là tiếng kể chuyện nhà thỏ thẻ thì chính là tiếng lật báo khe khẽ, nhẹ nhàng mà bình dị, thực khiến con người ta có xung động chỉ muốn ngồi ăn rồi chờ chết.
Đừng dây dưa nữa. Triệu Vũ tự nhủ trong lòng. Buông tay đi. Cuộc sống tốt đẹp thế này, bản thân hà cớ gì mà cứ phải nhớ nhung mãi một mình Lý An Sinh?
Tinh tinh.
Lý An Sinh: Xin chào, dạo này công việc của anh thế nào rồi?
Anh Vũ hãy còn tự nhủ “từ bỏ quá khứ, tử tế sinh sống” năm giây trước nháy mắt sụp đổ.
Tay Triệu Vũ run rẩy, nhưng ngoài mặt vẫn cố giả bộ trấn định, ngẩng đầu lên nhìn quanh bốn phía. Sau khi thấy các vị lão nhân vẫn như cũ, nhỏ giọng nói chuyện con cháu trong nhà khôn lớn, hành ngoài chợ đắt thêm hai mao tiền… xong, anh ta mới lại cúi đầu, nhìn với màn hình điện thoại chậm rãi đánh chữ.
Triệu Vũ: Tốt lắm, cảm ơn sự giúp đỡ của cậu.
Lý An Sinh gần như nhắn trả ngay lập tức.
Lý An Sinh: Hôm nào cùng ăn một bữa đi? Thời gian cho anh chọn?
Triệu Vũ sửng sốt, còn đang không biết phải đáp sao cho phải thì điện thoại đã lại tinh tinh vang lên. Vẫn là Lý An Sinh nhắn tới.
Lý An Sinh: Dẫn cả bạn gái theo nhé? [mỉm cười].