Hơn chín giờ tối, Triệu Vũ đẩy cửa nhà mình bước vào, thấy cha Triệu đã lâu không gặp đang ngồi trên sofa hút thuốc. Trong bóng đêm, chỉ có tàn thuốc là đang le lói phát sáng. Trên cổ anh ta hãy còn dấu hôn Lý An Sinh lưu lại, trong lòng căng thẳng cho nên không dám bật đèn, hiếm dịp ngoan ngoãn lên tiếng gọi “Cha.”
Cha Triệu ứng tiếng, khói thuốc làm nét mặt ông như ẩn như hiện. Ông mơ hồ thấy con mình bỏ cặp xuống, hỏi “Tiểu Vũ, dạo này con còn đủ tiền tiêu không?”
“Dạ…” Triệu Vũ do dự một chút, nghĩ đến chiếc áo khoác lông dê đắt đỏ mà mấy tuần trước nhìn thấy lúc đi mua sắm cùng mẹ, thầm nghĩ nếu như Lý An Sinh mà mặc nó thì đẹp biết bao nhiêu, liền đáp “Hơi thiếu ạ.”
Cha Triệu bình thường vừa nghe đã hào phóng rút tiền, lúc này thế mà lại mệt nhọc rít sâu một mồi thuốc, âm thanh không che nổi sự uể oải, nhàn nhạt dặn dò “Tiêu tiết kiệm một chút.” Nói rồi ông im lặng một lúc mới lại lên tiếng hỏi “Tiểu Vũ, cha hỏi con lần cuối, con thật sự không muốn đi Canada sao?”
“Không.” Triệu Vũ quả quyết trả lời “Cha đừng ép con!”
Cha Triệu vê tắt tàn thuốc, trong bóng đêm ngước nhìn đứa con trai cao lớn, thở dài “Con thích là được.”
“Cố gắng thi đỗ tốt nghiệp.”
Nếu như Triệu Vũ đoán được việc cha mình đã dự liệu, anh ta chắc chắn sẽ không thể giống như lúc đó, một mặt đầy vẻ khó hiểu mà quay về phòng đánh một giấc đến tận khi trời sáng.
Anh ta chỉ biết, tiền tiêu vặt của mình ngày một ít đi, nhưng cho dù có than phiền cũng không ai cho thêm. Một đại ca từng hô to gọi nhỏ, hào phóng chi tiêu nay phải ăn tiêu dè xẻn. Cũng may, bây giờ xung quanh anh ta không còn đám bạn suốt ngày chỉ biết ăn chực như trước, cho nên cũng coi như miễn cưỡng sống tốt. Áo khoác da dê đã không thể mơ, Triệu Vũ chỉ đành dành dụm tiết kiệm, cuối cùng đi mua một chiếc khăn lông dê dù không bằng nhưng cũng vô cùng đắt đỏ làm quà sinh nhật cho Lý An Sinh. Sau khi hứa với đối phương sẽ học hành chăm chỉ, không gây chuyện thi phi, anh ta rốt cuộc cũng làm được những bài tập cấp độ kiến thức cơ bản mà vẫn được giảng dạy hàng ngày trên lớp. Ngoại trừ thiếu tiền tiêu, anh ta cảm thấy cuộc sống của mình thật sự là hết sức thuận buồm xuôi gió. Cho đến một ngày, có người bắt đầu đến tìm anh ta gây chuyện…
Đó chính là tên mập từng bị anh ta đánh hai lần. Từ sau khi thi trượt tốt nghiệp giống y như trong dự liệu, hắn ta liền trượt dài trong vũng bùn không gượng dậy nổi, ngày ngày lảng vảng bên ngoài trường học. Lúc đầu, hắn ta chẳng qua cũng chỉ theo dõi mấy đứa con gái, chặn đường cướp tiền, Triệu Vũ cũng không quá để tâm, dựa theo ước định giữa anh ta với Lý An Sinh, liền chỉ uy hiếp mấy câu liền thôi.
Nhưng trăm triệu lần không thể ngờ là, thằng đó lại đến gây sự với Lý An Sinh!
Triệu Vũ danh tiếng vang dội, nhân duyên rộng mà gây thù cũng rộng, không ít người trong tối ngoài sáng ngứa mắt anh ta, chỉ là do sợ tự mình chọc phải phiền phức cho nên mới không dám chính diện khiêu khích. Vậy mà tên mập này không biết có phải bị choáng đầu hay không, ghi hận Triệu Vũ, lại nghe người xúi giục, đến tìm chị Vũ. Hắn ta nhân lúc Lý An Sinh đi học một mình, đánh người! Từ ngày cấp ba, thân hình Lý An Sinh cao lên trông thấy, nháy mắt đã cao hơn Triệu Vũ hẳn nửa cái đầu. Thế nhưng vóc người cậu ta vẫn là gầy, cho dù chăm chỉ rèn luyện, cậu ta vẫn bị đánh đến mức bị thương không nhẹ vì không có kinh nghiệm đánh nhau. May mà đúng lúc ấy, có hai giáo viên nhìn thấy, phát hiện đồng phục trên người Lý An Sinh là của Nhất Trung, vội vã báo công an, sau đó phê bình giáo dục Lý An Sinh một trận, cậu ta mới yên ổn về nhà. Chuyện lớn như thế, Triệu Vũ muốn không biết cũng khó.
Lý An Sinh bị đánh vào mặt, ở vị trí ngay trên lông mi thậm chí còn bị rách da. Triệu Vũ trốn học mua thuốc cho cậu ta, xót xa chửi ầm lên “Mẹ cái thằng mập đó, cái thằng ngu xuẩn đó, không cho nó bài học, nó liền leo lên đầu ông ngồi!”
Lý An Sinh ngược lại bình tĩnh lật sách chính trị, nghe người trước mặt liên thanh như bắn súng trọn năm phút đồng hồ mới ngẩng lên “Không được đánh anh ta.”
Triệu Vũ nghẹn “Tôi sắp tức chết rồi đây, cậu còn bắt tôi nhịn?”
Lý An Sinh dở khóc dở cười “Em không tức, anh tức cái gì?” Cậu ta xoa xoa tóc Triệu Vũ “Hình phạt của anh ở trường còn chưa hết hạn, nếu lại gây chuyện nữa, anh sẽ phải thôi học đó, biết chưa?”
“Dẹp đi, tháng trước ông thầy giáo vụ kia còn đến tặng đồ cho nhà tôi đấy, mà bị cha tôi từ chối rồi. Cứ cho là tôi bị thôi học, tôi cũng vẫn được đi học thôi…” Triệu Vũ thấy nét mặt Lý An Sinh càng ngày càng lạnh, vội vã im bặt ghé tới hôn hôn “Thôi thôi, được rồi, nghe cậu, nghe cậu tất.”
Tất nhiên, lần hôn này, cả hai cũng là bước trên cung đường không hồi kết. Thế nhưng chúng ta sẽ không đề cập đến việc không hồi kết đó như thế nào, mà sẽ nói đến Triệu Vũ. Triệu Vũ mặc dù ngoài miệng nói được, trong lòng lại không hề cảm thấy được. Đùa gì chứ? Bảo bối anh ta phủng trong lòng bàn tay còn sợ nát lại bị một thằng ngu đánh thành ra thế này, anh ta mà không đánh trả, vậy chẳng phải làm ô danh hai chữ đại ca trên đầu anh ta rồi hay sao?
Triệu Vũ không gọi anh em đi cùng, bởi vì sắp cuối năm học, cho dù chỉ là một trường tư, thì học sinh của Quang Minh vẫn phải chịu một áp lực rất lớn từ kì thi tốt nghiệp. Do đó, Triệu Vũ tự mình cúp học, dò xét xung quanh trường hòng tìm kiếm tên mập.
Tên mập không đi một mình. Hắn đang ngồi xổm hút thuốc cùng mấy tên côn đồ. Lúc ngẩng lên thấy Triệu Vũ, không biết có phải do cậy bên cạnh có người chống lưng hay không, hắn ta cực kì bình tĩnh hỏi “Ồ? Đây không phải anh Vũ sao?”
Triệu Vũ chưa từng biết sợ ai, một chọi năm với anh ta còn chưa là gì, huống hồ mấy thằng trước mặt đây nhìn thế nào cũng thấy chỉ là dân gà mờ. Vì thế anh ta khinh miệt cười lạnh cất tiếng “Chó nhà ai sủa thế không biết?”
Tên mập mặc dù giận, thế nhưng không biết có phải vẫn bị mấy trận đòn của Triệu Vũ ám ảnh hay không mà không hề có động tĩnh gì. Ngược lại, một tên người gợm gầy nhom với quả tóc sành điệu vung tay ném tàn thuốc xuống đất, rồi đứng dậy lấy chân di di “Mày tính gây sự đấy hả?”
Triệu Vũ đã nằm lòng các loại gây sự đánh nhau, lúc này cao ngạo hếch cằm, không nói không rằng giơ chân đạp ngã tên người gầy. Mấy tên còn lại ỷ đông hiếp yếu, đứng lên muốn vây đánh Triệu Vũ, ai ngờ, Triệu Vũ một đấm như mang theo gió, bụp một phát vào ngay miệng đối phương, khiến tên kia hét ầm lên. Mà cũng phải thôi. Triệu Vũ ra đòn, giống như lóe lên tia sáng tàn độc, tặng cho đối thủ một lúc hẳn mấy đường máu trên mặt thì lại chả hét ầm lên? Triệu Vũ là kiểu người chỉ cần đánh nhau là bất chấp tính mạng, đánh cho đến chết mới thôi, chứ còn mới đổ máu thì không ăn thua. Cho nên, không cần biết là đấm hay đá, anh ta đều dùng hết sức xuống tay. Không sợ, thì phải làm!
Thế nhưng anh ta không sợ, có người lại sợ. Tên mập thấy có người hiến mạng thay, nhanh chóng lui về sau mấy bước, già mồm kêu “Mày là thằng bê đê đi đệt lỗ đít người khác! Chẳng lẽ mày không sợ thằng tình nhân nhỏ nhà mày có chuyện gì sao?”
Triệu Vũ ngừng tay, vô hình chung bị dính mấy quyền. Anh ta lạnh lùng quay đầu liếc nhìn tên mập. Anh ta còn chưa quên mục đích chính của mình là gì, vì thế không những không giận mà ngược lại cười hỏi “Rồi sao? Mày tính làm gì?”
Tên mập đã ra một lưng mồ hôi lạnh, thế nhưng nhìn ánh mắt của đám anh em, hắn ta lấy dũng khí nghênh cằm lên nói “Mày không sợ chết, nhưng cái thằng kêu Lý An Sinh của Nhất Trung kia, liệu cũng không sợ chết ư?” Nói rồi, hắn ta hơi ngừng một chút, rồi nâng cao giọng “Bắt nạt nó hơn nửa năm mà giờ mày mới biết, xem ra những lúc mày đệt lỗ đít nó, nó cũng không hé răng nói với mày nửa câu nhỉ?”
Tâm tình Triệu Vũ đột nhiên tụt dốc. Anh ta không cười nữa, mà sầm mặt nhìn đối phương “Sao mày lại bắt nạt cậu ta?”
Tên mập thấy bạn mình đứng sau Triệu Vũ nhấc hòn gạch giơ lên, thì thỏa mãn nở nụ cười “Ai mà không biết cái thằng ẻo lả ở Nhất Trung kia thích đàn ông? Tao chẳng cần làm gì, tự người trong trường cũng rõ. Chỉ là thi thoảng chặn đánh nó một trận thôi. Tiếc là đánh không mạnh, nên mày không nhận ra. Ai, lại nói, đám anh em tao chẳng thằng nào có hứng chơi cửa sau, không biết làm con trai thì có mùi vị gì, nếu không tao đã…”
Còn chưa dứt lời, trước mắt tên mập đã đỏ ối khiến hắn sợ ngây người. Cùng lúc đó, một trận đau đớn dâng lên chiếm cứ hết thảy tri giác của hắn. Hắn thảm thiết tru lên một tiếng rồi khuỵu xuống, từng tiếng từng tiếng kêu cứu, mồ hôi lạnh thấm vào lớp quần áo mùa thu dày dặn. Trong màn máu đỏ, hắn nhìn thấy đám anh em của mình hô hoán bỏ chạy. Còn người thanh niên kia thì vừa ngoan độc vừa tàn nhẫn đạp thêm cho hắn hai đạp, làm hắn nôn ra mật dịch.
Có lẽ hắn sẽ chết…
Ý thức được điều đó, cả người tên mập run lên. Lúc gần ngất đi, hắn mơ hồ nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát đang tới.
…
Lý An Sinh đặt vở bài tập lên bàn tổ trưởng. Cậu bạn tổ trưởng kia đang nói chuyện phiếm, nghe tiếng động quay lại, thấy đối phương là Lý An Sinh thì lộ ra vẻ mặt hết sức khó tả. Giống như là khinh thường, lại giống như là ghê tởm, như kiểu sợ bị một loại vi khuẩn kì quái trên người Lý An Sinh lây nhiễm.
Lý An Sinh đã tập mãi thành quen, không nói không rằng quay người rời đi. Thế nhưng, cậu ta còn chưa đi được mấy bước, cậu bạn tổ trưởng kia đã hất quyển vở của cậu ta xuống đất cái bịch.
Một cô nàng nhỏ giọng hỏi “Làm thế có được không? Cậu ta sẽ không giận chứ?”
Tổ trưởng ác ý cao giọng mỉa mai “Giận á? Tớ còn phát tởm lên đây này!”
Mấy người hi hi ha ha bật cười. Lý An Sinh mặt không đổi sắc quay về chỗ ngồi, thu dọn sách vở bỏ vào cặp sách rồi rời khỏi lớp học. Lúc khép lại cánh cửa phía sau lưng, cậu ta đứng ngoài hành lang hít sâu mấy hơi, giống như bản thân vừa thoát khỏi một cái ao tù bẩn thỉu.
Cậu ta quen rồi.
Thật ra, từ lúc lên mười một, trong lớp đã loáng thoáng có tin đồn, nói cậu ta có quan hệ “không rõ ràng” với người bên ngoài. Đợi khi “người bên ngoài” này được xác định không ai khác ngoài tên đại ca nổi danh của cấp ba Quang Minh, còn “quan hệ không rõ ràng” kia chính là ý chỉ quan hệ yêu đương đồng tính nam, thì sóng giớ mới bắt đầu thực sự nổi lên. Đối với những thành phần học sinh ưu tú trước nay vẫn luôn được coi là các bậc thiên tài rường cột, thì đám con ông cháu cha ngu si đần độn, suốt ngày chỉ biết đánh nhau, còn thành tích thì nát bét như cứt chó của cấp ba Quang Minh thực sự cho họ cảm giác ưu việt hơn rất nhiều. Vốn dĩ, một trong số bọn họ là Lý An Sinh có giao du với đám óc lợn kia đã khiến bọn họ thấy vô cùng sỉ nhục, huống chi sự giao du kia lại có chút khó nói, chỉ có thể tóm gọn trong hai chữ ghê tởm. Lại nói, Nhất Trung quản lí nghiêm ngặt, đến bạn nam bạn nữ nắm tay nhau còn bị nhà trường thông báo phê bình, thì vấn đề này…
Lúc đầu, khi mới vào học, Lý An Sinh từng được làm bí thư chi đoàn do một loạt giấy khen cùng thành tích dẫn đầu. Song, khi giáo viên thấy cậu ta “dạy mãi không sửa”, tự nhiên mấy thứ này cũng mất.
Chỉ là, những chuyện này, Lý An Sinh chưa từng nói với Triệu Vũ.
Lý An Sinh đeo cặp đi dọc hành lang. Trên hành lang, rất nhiều người đang cầm sách vở qua lại. Thế nhưng, vừa nhác thấy bóng cậu ta từ xa, bọn họ đã im lặng tránh ra thành một con đường, giống như sợ có nửa phần tiếp xúc. Đây là cách làm của những kẻ thông minh. Không cần chính diện làm khó, nhưng lại âm thầm ngạo nghễ, cao cao tại thượng mà biểu ra vẻ chán ghét cũng khinh thường. Chỉ có những kẻ thiếu thông minh mới ra mặt bắt nạt người khác. Giống như tên mập luôn tìm cậu ta gây chuyện, thi thoảng lại dẫn theo mấy tên tay chân, dồn cậu vào góc tường, không đánh mặt chỉ đánh người, trút giận một chút, nhưng không đến nỗi nặng tay.
Đương nhiên, việc này cậu ta cũng không nói với Triệu Vũ. Vết thương nhỏ nên cậu ta có thể tự mình xử lí. Lại còn, mỗi lần làm cùng Triệu Vũ, cậu ta rất hiếm khi cởi quần áo, cho nên, với cái tính ngốc nghếch của người kia, hoàn toàn không phát hiện ra được. Chỉ là lần này đám người kia ra tay không khống chế được sức lực, cộng thêm sau khi bị giáo viên phát hiện, tên nào tên nấy đều hốt hoảng bỏ chạy, tên mập kia mới phải một mình gánh tội.
Lý An Sinh đeo cặp xuống lầu, vừa đúng lúc gặp phải giáo viên chủ nhiệm. Cậu ta lễ phép cúi đầu “Em chào thầy.”
Giáo viên chủ nhiệm dừng bước, nhìn băng gạc trên mặt cậu ta hỏi “Vết thương của em đã đỡ hơn chút nào chưa?”
Lý An Sinh gật đầu.
Chủ nhiệm lại nhìn cặp sách trên vai cậu ta hỏi “Em lại về chăm mẹ à?” Nói rồi, ông lo lắng nhíu mày “Nhà em chẳng nhẽ không còn người lớn nào nữa sao? Năm nay là năm cuối rồi, một tiết cũng đừng nên bỏ lỡ.”
Lý An Sinh nghe thế, nhã nhặn đáp “Cũng hết cách rồi ạ. Em cảm ơn thầy đã quan tâm.”
“Thôi, tranh thủ thời gian nhé.” Chủ nhiệm lớp vỗ vai cậu ta “Ít chơi bời với mấy người không đứng đắn thôi, thầy vẫn kì vọng em lọt được vào top 5 đấy.”
Lý An Sinh gật đầu, bước qua người chủ nhiệm lớp.
Đây là bí mật thứ ba mà cậu ta giấu Triệu Vũ.
Thân thể mẹ Lý càng ngày càng yếu, mỗi tuần phải đến bệnh viện làm thẩm tách một lần. Mặc dù cấp ba xin nghỉ nửa ngày sẽ bỏ lỡ rất nhiều kiến thức, thế nhưng Lý An Sinh vẫn định kì xin nghỉ để đi cùng mẹ mình. Mà mẹ Lý không có việc làm, không có bảo hiểm, cho nên với giá thẩm tách đắt đỏ, tiền tiết kiệm trong nhà gần như đã dùng hết. Nếu cậu ta nói với Triệu Vũ, Triệu Vũ nhất định sẽ không chút do dự đưa tiền cho cậu ta. Thế nhưng cậu ta lưỡng lự. Mặc dù Triệu Vũ luôn tặng cậu ta những món quà quý giá, nhưng việc này không hề giống như việc trực tiếp đưa tiền. Cậu ta muốn, trước khi tiền trong nhà bị dùng hết, bản thân có thể giữ được sự tự tôn nhỏ bé của bản thân thêm mấy ngày.
Làm xong thẩm tách, mẹ Lý giống như càng suy yếu. Lý An Sinh đưa mẹ về nhà, đỡ bà nằm xuống, rồi dịch gọn góc chăn. Mẹ Lý từ đầu đến cuối vẫn luôn mở mắt nhìn con trai, mãi lâu, bà mới đột nhiên lên tiếng hỏi “Trong nhà còn tiền không?”
Bàn tay đang rót nước của Lý An Sinh hơi ngừng “Vẫn đủ để thẩm tách mấy lần nữa.”
Cổ họng mẹ Lý truyền ra âm thanh khô khốc, gần như nghiến răng nghiến lợi nói “Đừng có mà hỏi tiền thằng cha mày, tao thà chết còn hơn!”
Lý An Sinh đặt cốc nước ấm lên đầu giường, nhìn người mẹ toàn thân ốm yếu nằm trên giường, sắc mặt vàng vọt, không còn nửa điểm xinh đẹp của tuổi trẻ, thở dài “Vâng. Con ra ngoài một chút, mẹ ngủ trước đi.”
Mẹ Lý nghiêng đầu nhìn con trai “Lại đi tìm thằng người yêu bé nhỏ nhà mày đấy à?”
Lý An Sinh không hề ngạc nhiên vì mẹ mình biết chuyện, vẫn như cũ vâng một tiếng.
“Thằng ngu.” Mẹ Lý cười lạnh, đôi mắt đen nhánh giống hệt Lý An Sinh “Không vào ngõ cụt không biết quay đầu.”
Lý An Sinh đã sớm quen với việc khi vui buồn thất thường, mẹ mình sẽ nói không thèm lựa lời, thế nhưng, nghe vậy, trong lòng cậu ta vẫn là hơi hơi khó chịu. Cậu ta lại dém lại góc chăn, cầm theo cặp sách, đi đến Nhất Trung. Cậu ta còn phải làm bộ như mình vừa mới tan học, để chờ Triệu Vũ tới đón cậu ta.
Nếu như chỉ có bản thân Lý An Sinh và mẹ Lý, hai người hoàn toàn chỉ cần một nồi cháo hoa là cũng coi như xong. Thế nhưng Triệu Vũ hết sức kén ăn, lại còn thích ngon thích sang, làm gì có chuyện đến bữa lại đi ăn cháo? Lý An Sinh đứng trước cổng Nhất Trung thầm nghĩ, không cần biết thế nào, hôm nay, cậu ta nhất định phải làm con gà, nếu không người kia sẽ lại không vui.
Chỉ là, cậu ta đứng đến tận khi màn đêm buông xuống, người cậu ta chờ vẫn chưa đến.